Mấy thằng làm y tôi nói nhanh là toàn khóc để thiên hạ đỡ để ý. Y ở đây là bác sĩ nhé k nói chuyện y tá điều dưỡng và công tác ở vùng sâu vùng xa. Ngoài ra it ra đường vẫn là thằng như thường. Ai trọng vọng các anh? Còn bác sĩ thì người ta gọi là ông. Hành trang cho thai kì an toàn, hạn chế tối đa rủi ro cho mẹ và bé; Lên được kế hoạch dinh dưỡng hợp lý, đầy đủ dưỡng chất cho mẹ và bé; Biết cách vận động đúng cách trước, trong và sau sinh, đẩy nhanh quá trình phục hồi; Hiểu cơ thể, cơ địa bản thân để trao đổi cùng bác sĩ đồng hành trong suốt Bác trưởng họ đọc đến phần mẹ chồng tôi viết cho tôi: "Mẹ xin lỗi con dâu, lâu nay đã khó tính, hà khắc với con. Mẹ chỉ muốn sau này con là người vợ đảm, người con dâu chu toàn với nhà chồng nên mới làm vậy. Cùng với các bác sĩ đã tác động vào tâm trí tôi, tôi cầu nguyện cho tất cả bị thiêu rụi trong địa ngục. Hôn mẹ", Britney đáp trả gay gắt. Chia sẻ đầy phẫn nộ của nữ ca sĩ 8X được đưa ra sau khi bà Lynne công khai xin lỗi con gái và van nài cô bỏ chặn điện thoại Luôn là niềm hạnh phúc của mẹ, nơi để mẹ trưởng thành, nỗ lực và hạnh phúc hơn, dù con có những khủng hoảng hay mong manh, con - thiên thần bé nhỏ Bác sĩ Một lí do để tồn tại - một người cần thiết bên mẹ và bé - vì sức khỏe, vì tâm hồn của cả mẹ và con. Em là bác sĩ mà." Anh: "Giờ em là bệnh nhân, phải đưa cho phụ huynh." Mãi về sau, tôi mới biết được lúc đó mẹ và bố đang đứng khóc ở ngoài nhìn tôi mỉm cười. Sau hôm đó, tôi biết mình không ổn. Sáng ngày 3 tháng 3, năm 2021. Lúc anh Minh đến, tôi khoe anh đêm qua tôi vừa s6A8. Tác giả likeguroThể loại Sắc HiệpNhóm dịch Sắc Hiệp Nặng, Truyện dịch, NTR Tình trạng Đang ra Mới nhất Chương 62 Đọc từ đầu Theo dõi 4 Giới thiệu Danh sách chương Fan Bình luận Bạn đang đọc truyện Mẹ Là Bác Sĩ full thể loại sắc nặng lưu ý trước khi đọc truyện. Nói thật lúc đó nghĩ mẹ có ý gì khác ngoài khám cơ,nhưng tôi để ý lại…ánh mắt,khuôn mặt rất là kiểu bác sĩ khám bệnh chứ ko gì gì kia…. Mới nhất Chương 63 2 năm trướcÁi Mộ 0 Người tặng 0 Bạc được tặng Danh sách tặng bạc Hiện chưa có ai tặng bạc cho truyện này! Nguyệt phiếu bạc Hỏa châu bạc Kim châu bạc Thất thải bạc Bố cáo bạc Cùng tác giả Mẹ Là Bác Sĩ Xiaolin Level 3 1,388 1,954,091 11,181,128 Cùng người đăng Xem tất cả Nhân Phát Sát Cơ Thiên Địa Lật Ngược Chương 30 Hiển uy Bạn đang đọc truyện Nhân Phát Sát Cơ Thiên Địa Lật Ngược. Sơ lược về truyện Phù lục, tiên pháp, quái dị, hào… Xem chi tiết Nuông Chiều Con Dâu Chương 32 H vừa vừa > Truyện sắc hiệp nặng Nuông Chiều Con Dâu full chỉ khoảng 33->34 chương thôi. Đọc cũng ổn. Giới thiệu truyện Nuông Chiều Con… Xem chi tiết Vạn Giới Lão Sư Chi Ta Có Ức Vạn Đệ Tử Chương 08 Khủng bố như vậy khiếp sợ thêm khiếp sợ! Đọc truyện Vạn Giới Lão Sư Chi Ta Có Ức Vạn Đệ Tử Full. Hiện tại hơn 2k chương đang ra đều k… Xem chi tiết Đang có 0 bình luận Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự. Ở Hà Nội, PGS-TS Trần Danh Cường - giám đốc Bệnh viện Phụ sản trung ương - nổi tiếng bởi "nghề" siêu âm chẩn đoán thai nhi, từ gần 20 năm trước mỗi ngày phòng mạch của ông có cả trăm thai phụ đến siêu âm, thu mấy chục cũng nổi tiếng bởi biệt danh Cường "Bờm", với những câu chuyện rất hài, rất tếu, rất Cường "Bờm" về chuyện của chị em. Hơn ai hết, bác sĩ Cường rất hiểu chị em, năm 2022 này là tròn 40 năm ông từ quê nhà Bắc Giang bước chân vào ĐH Y Hà Nội, và tròn 35 năm vào nghề sản phụ khoa, như ông nói là "nhân duyên, nghề đã chọn bác sĩ Cường".Bác sĩ Trần Danh Cường Từ chàng trai nghèo ra Hà Nội theo học ngành y đến bác sĩ sản khoa hàng đầu "có đam mê sẽ có thành công" - Video NGUYỄN HIỀNNếu ngược lại thời gian một chút, tôi bắt đầu làm phòng mạch từ năm 2007, khi đó tôi mới đi học nước ngoài về. Thời gian ấy tôi mới làm phó khoa, sau làm trung tâm chẩn đoán trước sinh, rất sướng, nhàn, thong dong. Buổi sáng làm 8h thì 7h mới dậy, sau đó thì đi xe máy rong ruổi, vừa đi xe máy vừa ngắm cảnh, chả cần phải nghĩ, cà phê sáng ở Phủ Doãn, 8h kẻng boong boong mới vào bệnh viện. Công việc của mình là bác sĩ điều trị, hội chẩn, siêu âm. Có lẽ tôi là một trong những người đầu tiên ở Việt Nam mang về và triển khai toàn diện phương pháp siêu âm hình thái, thăm dò tình trạng của thai, sử dụng kỹ thuật lấy bệnh phẩm của thai để chẩn đoán trước sinh, hiện trung tâm này đã tương đối lớn, được trang bị đầy đủ, hiện đại. Tháng 1-2007 tôi bắt đầu mở phòng mạch, người bệnh đến rất đông, đông lắm, ít áp lực, mà hoàn toàn làm ngoài giờ, nhưng từ đó cũng tạo nguồn lực để mình đi giúp đỡ người khác, giúp người bệnh, hay sinh viên xin thì tôi cho hết. Lúc ấy rất sẵn tiền.* Có lúc nào ông nghĩ lên làm giám đốc, khi ông lên làm giám đốc cũng rất nhiều người bất ngờ…- Không bao giờ tôi nghĩ tôi làm lãnh đạo, thật sự không phải mình phấn đấu làm lãnh đạo. Hôm vừa rồi con của người em nhập học ngành dược. Bố mẹ hai ngày chuẩn bị, túi lớn túi bé, gạo trắng gạo đỏ, tôi bảo "các cháu sướng thật".Năm 1982 tôi vào trường y, hành lý mang theo có một cái chiếu và một cái túi, chiếu hỏng rồi, những cái túi tôi vẫn giữ. Tôi nhớ như in những chuyện đó, giờ xã hội thay đổi. Anh thanh niên cầm cái chiếu và cái túi xuống Hà Nội này phấn đấu để làm bác sĩ hay là làm giám đốc? Tôi đi học chưa bao giờ nghĩ phấn đấu làm giám đốc, để điều khiển cái này, cái kia, mà chỉ vì đúng một thứ Khi ra đây học là tôi học được nghề bác sĩ, có chuyên môn, mọi thứ ngành sản đều học hết, biết hết. Mỗi cái đó thôi chứ không vì thành ông nọ bà ra đây học thì học xong, có nghề thì mình làm ở đâu? Bố mẹ mình là nông dân, nghèo xác. Bố mẹ tôi chả biết việc học hành của tôi thế nào. Tôi tự nghĩ nếu học có nghề, chữa bệnh, cống hiến cho mọi người và cũng là để khẳng định thì không còn cách nào khác là phải làm việc ở bệnh viện lớn. Nhưng với điều kiện của gia đình mình thì ở lại TP dường như không thế nào mình có nghề? Mình phải học rất giỏi. Làm thế nào để mình được làm việc ở bệnh viện lớn, mình phải thi bác sĩ nội trú. Ngành y có hệ bác sĩ nội trú, từ năm thứ 1 đến thứ 5 tôi phấn đấu để thi đỗ bác sĩ nội trú. 6 năm trường y chỉ có học, nhà nghèo, chỉ có 1 bộ quần áo, không có tất, giày, chỉ đi dép lê. Ôi, nghèo nhà tôi bây giờ có mấy đống quần áo, đủ các loại, vì trước ít quá, giờ mua đủ các thứ. Thi được nội trú năm 1987, điểm toàn 8, 9. Hồi đó có 2 hệ, nội trú ngoại và nội trú nội. Nội có nhiều ngành nhi, da liễu, lây…; hệ ngoại có 4 chuyên khoa là ngoại, sản, mắt, tai mũi đi bộ đến Bệnh viện Việt Đức xin học ngoại, các thầy nói bên đó có 2 người rồi, còn 2 người các em đi ngành khác. Tôi thích ngoại cực kỳ, ngoại phóng khoáng, không biết bệnh gì thì mở ra ngó. Nhưng hết chỗ rồi. Thôi thì sang ngành mắt. Tôi nghĩ thế. Ra cổng hỏi bác bảo vệ, bác tả "phải đi sang cuối phố Bà Triệu, mà đi cẩn thận kẻo lạc".Ôi xa, mà tôi không có xe đạp, toàn đi bộ. Bạn nhớ là tôi đi học toàn đi bộ, xa nhất là đi học ở Bệnh viện Phổi. Toàn cuốc bộ hết. Thế là sang bệnh viện bên cạnh Việt Đức chính là Bệnh viện Phụ sản trung ương, hồi năm thứ 4 tôi học ở đây. Tôi cho là cơ duyên, cô Dương Thị Cương, viện trưởng hồi ấy, rất bận mà hôm tôi sang cô đang ở văn phòng bộ môn. Cô hỏi một chút rồi nhận tôi. Thế là tôi ở đây. Sau này tôi nghĩ té ra nghề chọn tôi, thâm tâm tôi thích ngoại, nhưng vì tôi không có xe đạp, nếu không tôi đã thành bác sĩ mắt. Nhưng cuối cùng tôi thành bác sĩ nhưng vẫn có trục trặc, sau khi học xong ĐH Y tôi được nhận về làm cán bộ giảng dạy của bộ môn sản, nhưng từ 1991-1998 không có biên chế nên không có lương, chỉ có phụ cấp, Tết không có tiền gì, nghèo lắm. Nhưng có một thứ mà tôi cho là tôi đúng không bao giờ tôi lấy tiền "bồi dưỡng" của bệnh nhân, kể cả lúc tôi nghèo nhất trong túi không có đồng nào. Mổ xong là về, khám bệnh xong là về, có hôm làm siêu âm ở phòng khám xong nhân viên bảo anh này dở hơi, người ta cảm ơn. Tôi nói Đó là việc mình làm, cảm ơn cái gì. Mà tôi nói luôn tôi đúng, suy nghĩ của tôi này có chị lãnh đạo ở bệnh viện khác đến mời tôi về làm, rồi có hãng máy muốn mời tôi làm đại diện... Nhưng GS Dương Thị Cương nói "Anh đi đâu thì đi, nhưng tôi là người mời anh về bộ môn". Thế là không đi đâu hết, lại ở lại và vẫn tiếp tục không lương, lại dạy học và làm nghề. Đến năm 1998 thì tôi mới được là bác sĩ có lương!* Làm giám đốc bệnh viện, những điều ông quan tâm nhất là gì?- Điều tôi quan tâm nhất là cuộc sống của con người. Ở bệnh viện này là y bác sĩ, cán bộ nhân viên. Giám đốc phải làm sao để y bác sĩ có đủ sống, có điều kiện làm việc. Tôi và tập thể cũng đã cố gắng thay đổi điều kiện làm việc của bệnh viện. Nhưng 2 năm vừa qua COVID-19 ngành y rất vất vả, đó là thử thách với ngành y chúng tôi. Nhưng mình cùng cố rồi cũng được thôi. Thứ nữa ngành y là phải có trang thiết bị. Trước đây các cụ chỉ có cái ống nghe, bàn tay, sau này có thiết bị, người bệnh sẽ được phát hiện sớm, tránh được tổn thương, ngành y càng đi xa. Thứ nữa là cơ sở vật chất, mong muốn phấn đấu của tôi là bệnh viện rất sạch, đẹp, người bệnh và thầy thuốc rất thân tình với nhau. Bác sĩ Cường trong một ca mổ ở bệnh viện - Ảnh BVCC* Ai cũng phấn đấu lên làm giám đốc, làm to, ông thấy ông bác sĩ làm giám đốc thì có vui, sướng hơn bác sĩ thường hay không?- Cái sướng nhất là thầy mình. Ông thầy tôi ở quê rất thích, rất tự hào. Thứ 2 là bố mẹ mình mẹ ông Cường năm nay 93 tuổi, đang sống ở quê nhà Bắc Giang. Mẹ tôi biết rất ít chữ, cũng chẳng biết tôi học hành thế nào. Khi tôi đi học ở Pháp, khi đó cước điện thoại rất đắt không thể gọi điện về mà chỉ có viết thư tay, cậu em tôi mới viết một mặt thư, mặt còn lại bà viết bốn chữ "con có khỏe không", chữ to đùng ông Cường chảy nước mắt xúc động nhớ lại lá thư của người mẹ. Mẹ không biết con ở Pháp thế nào, chỉ quan tâm con có khỏe không. Mẹ tôi chưa được đi nước ngoài bao giờ vì khi có điều kiện đưa đi thì mẹ già yếu rồi.* Bây giờ khi nói với các bác sĩ tương lai, ông hay nói điều gì?- Trong thâm tâm, tôi rất biết ơn ông thầy, ông đã định hướng cho tôi. Sau này tôi hỏi ông vì sao lại nhận tôi học, ông bảo Khi tôi gặp ông lần đầu tiên, tôi thấy ông thông minh và thật thà. Thế là ông ấy nhận tôi, và tôi sang học. Từ năm 1999-2019, trong 20 năm, năm nào tôi cũng sang thầy 3 lần, sang để cập nhật kiến thức. Thầy cũng sang đây dạy học, chi phí do tôi trả hết. Tôi hay hỏi học trò là sao các em không hỏi thầy những kiến thức thầy dạy lấy ở đâu, học từ ai? Đó đều là các thầy để lại cho chúng ta, đều là kiến thức chúng ta làm hằng ngày. Điều chúng ta cần nhất là kiến thức trong đầu, nghề nghiệp ở bàn tay, đừng bao giờ nghĩ sau này ta được lợi gì. Như tôi chưa bao giờ nói tôi là ông giám đốc, mà tôi là bác sĩ được giao thêm nhiệm vụ giám đốc trong một thời hạn. Vì có nhiều nhiệm vụ nên tôi hay nói với sinh viên giá như một ngày có 48 giờ để làm việc. Làm thầy thuốc chữa bệnh, thầy giáo dạy học, làm thêm giám đốc bệnh viện, thời gian rất eo hẹp, 5h30 sáng phải dậy, ngày nào cũng như ngày nào suốt từ khi làm giám đốc đến giờ. Hết giờ phải ở lại để làm. Người ta hỏi sao phải khổ thế? Thì người ta giao cho mình nhiệm vụ ấy, mình đã nhận thì phải hoàn thành. Bác sĩ Cường trong một ca mổ - Ảnh BVCC* Đối với ông, điều gì là quan trọng?- Quê hương, quê hương tôi không phải là đẹp nhưng mà tôi cũng đóng góp rất nhiều cho quê hương. Thứ 2 là mẹ. Mẹ là quan trọng nhất, không có gì quan trọng hơn. Tất cả mọi thứ tôi phấn đấu là dành cho mẹ. Mẹ tôi cũng ra Hà Nội ở với tôi vài lần, bà ít đi lắm. Lần nhiều nhất bà ở gần một tháng, ngắm pháo hoa kỷ niệm Quốc khánh, bà rất thích, nói rằng "không biết còn được ngắm như thế này bao nhiêu lần nữa". * Với những người đồng nghiệp, người thầy, ông nhớ ai nhất?- Tôi có ông thầy người Pháp, hồi ấy mình có siêu âm, nhưng không bằng họ. Sau tôi đỗ nội trú Pháp, sang đó gặp ông thầy siêu âm giỏi. Trong đầu tôi nghĩ tại sao ông Tây siêu âm giỏi thế nhỉ? Mình phải học món siêu âm. Năm 1999-2000 tôi sang học y học thai nhi và được cấp bằng Diploma của Pháp. Học ở Pháp về tôi triển khai được ngành y học thai nhi như hiện nay, đó cũng bắt đầu từ đam mê và truyền cảm hứng cho mọi người. Trước đây chúng ta cũng siêu âm nhưng rất đơn giản, còn nay ngành này đã nối dài được bàn tay của thầy thuốc thông qua máy móc. Trước đây siêu âm phát hiện dị tật thai nhi thì rất ghê gớm, nhưng bây giờ mà bỏ sót không phát hiện ra dị tật là không thể được, đòi hỏi cho ngành này đã khác. * Với những người bệnh, ông nhớ câu chuyện nào, người bệnh nào, những người được ông cứu sống, đem lại niềm vui nhưng cũng mang đến cho ông thành công về nghề nghiệp?- Nếu nói về bệnh nhân, trước kia mô hình bệnh tật khác nay rất nhiều. Trước đây bà mẹ tử vong, em bé tử vong nhiều. Tôi vẫn băn khoăn câu hỏi Vì sao lại thế? Nếu mình không ứng dụng khoa học, không có máy móc, không có kiến thức thì tình hình không thay đổi. Chính vì thế chúng tôi mới phát triển siêu âm, các phương pháp thăm dò, theo dõi... Sau này khi nghỉ không làm việc nữa, tôi có thể tự hào về lĩnh vực sản bệnh lý hiện nay trên toàn quốc, thái độ xử trí, ứng dụng của các đồng nghiệp và hiệu quả điều trị đã cải thiện, tốt hơn rất nhiều so với trước. Những bà mẹ bị biến chứng, những em bé không biết vì sao qua đời đã giảm hẳn. Thứ 2 là thay đổi trong chẩn đoán trước sinh. Trong đời tôi gặp nhiều bệnh nhân nghèo lắm, rất nghèo, mà nghèo thì bệnh nặng. Năm 2010 tôi làm trưởng khoa sản bệnh, tôi đã bỏ tiền túi ra để sửa nhà vệ sinh và sau đó là lắp điều hòa. Trên ấy nóng lắm, thăm bệnh xong là phải thay quần áo vì mồ hôi ướt hết. Hồi ấy có một gia đình mang 2 thai IVF thụ tinh ống nghiệm 26 tuần mà trục trặc, cô ấy sinh được 1 con nhỏ xíu, 1 thai sinh tiếp sau đó. 2-3 tháng sau có một ông đến gặp bác sĩ Cường. Ôi lại có ông nào thắc mắc gì đây? Ông ấy bảo không, em là bố 2 cháu bé kia, em ở đây 2 tháng, em thấy anh nhiệt tình, nhân viên của anh cũng tốt. Em đã chuẩn bị trong túi hàng chục cái phong bì vì theo thông lệ có người đến chăm bà mẹ lại đưa cái phong bì, năm ấy là 2010 mà ở bệnh viện công lại không ai lấy, ấy là riêng khoa anh. Em rất kính nể nên tặng anh 200 trời ơi, 200 triệu thời ấy! Ôi không được, tôi gọi cho giám đốc, phó giám đốc, các anh ấy bảo nhận được, làm gì thì cho tôi quyết. Tôi nhận và dùng lắp toàn bộ điều hòa trong khoa, hồi đấy hết hơn 500 triệu. Hơn 300 triệu còn lại tôi bỏ ra. Bệnh nhân lau hết nền nhà nằm dưới đất, mở cửa ra phòng mát rượi, hành lang cũng sạch. Hồi ấy ông nào nhổ kẹo cao su ra đất, tôi nhặt bỏ vào sọt rác, không mắng, sau không ai nhổ. Còn một nhà nữa, trước 27-2 nào cũng vào. Hôm ấy tôi đã đóng cửa phòng mạch rồi, họ vào, thai non tháng và cần tôi chẩn đoán, tôi mở cửa chẩn đoán miễn phí luôn vì lúc ấy không có ai thu phí nữa, tối quá rồi. Sau họ đến đây tặng bệnh viện cái máy siêu gặp bệnh nhân nghèo, tôi hay nói y tá trưởng bảo cầm cho họ 1, 2, 3 triệu, tôi cũng hay gọi cho cô bạn hay làm thiện nguyện, đến 2014 bệnh viện mới có Phòng Công tác xã hội. Trước nhiều người nghèo, ai mà tôi biết thì tôi cho hết, cái này là giúp đỡ người ta thôi.* Nếu hồi ấy ông không đi học bác sĩ, mà như các bạn cùng học chuyên toán với ông chọn nghề khác, thì ông nghĩ có tiếc không có bác sĩ Cường không?- Tôi nghĩ là nghề đã chọn tôi, nhiều bạn tôi đi các nghề khác đều giàu. Còn tôi, tôi kiếm ra tiền không cho tôi mà cho mọi người. Tôi cho là con người sống cùng nhau trong một vòng tròn, mỗi người có vị trí trong vòng tròn ấy. Cuộc đời bác sĩ Cường, nói thật là quá đơn giản. The soul and the body are combined together, and after death, they became a ghost doctor, unable to leave the hospital, this is a medical drama surrounding a supernatural occurrence in a patient. Skip to content Quảng cáoTÁC GIẢVề báo TRẺRAO VẶTLIÊN LẠC “Tôi là một bác sĩ bất tài” “Tôi là một bác sĩ bất tài”, đó là lời của người bác sĩ khi nhận được một cuộc gọi báo từ phía gia đình bệnh nhân tại tiểu bang Texas, Hoa Kỳ, khi ông đang trong một kế hoạch ngắn ngày khám chữa bệnh từ thiện tại một vùng núi xa xôi ở Nam Mỹ. Tiếng thở dài cùng lời tự than trách bản thân bất lực “Tôi xin lỗi, tôi là một bác sĩ bất tài”. Bác sĩ Melmed – một vị bác sĩ tận tâm nhất mà tôi đã từng gặp trong đời mình. Ông đã đồng hành với gia đình tôi trong suốt 5 tháng cùng bố tôi chiến đấu với căn bệnh ung thư phổi. Cơn đau lưng kéo dài của bố tôi có ngờ đâu nguyên nhân lại chính là tế bào ung thư đã chạm đến cột sống. Ảnh Odyssey Ung thư – bản án tử hình không đợi ai Nhận được tờ giấy báo kết quả sau ung thư nhiều lần scan và khám bệnh; một tờ giấy trắng với những dòng chữ đen cô đọng như là một bản án tử hình đối với bệnh nhân và gia đình. Ai cũng nhắc nhở nhau rằng sẽ ổn thôi nếu cứ nghe lời bác sĩ, ngoan ngoãn thực hiện đúng các lịch trình khám, hoá trị, xạ trị và ăn uống theo chế độ dành cho người bệnh. Nhưng bản thân ai cũng có cho mình một câu trả lời thế là xong. Nếu có một phép màu cho tôi được quay trở lại khoảng thời gian đó, làm một điều gì đó với bố mình, thì tôi ước rằng bằng mọi khả năng cho phép, sẽ đưa bố đến những nơi bố mong muốn, ăn những món ăn bố thích mặc cho điều đó có tuân thủ theo lịch ăn uống của bác sĩ kê toa hay không, và làm những thứ mà trong hoài bão, bố đã muốn làm từ rất lâu. Sinh ra trong thời bình, cái mà chúng ta phải đương đầu chiến đấu còn đáng sợ hơn đạn bom súng ống thời chiến đó là sự ô nhiễm, thức ăn độc hại,… tàn dư của tất cả những điều đó cộng lại và con người phải chiến đấu với bệnh tật. Nó còn đáng sợ hơn vì gây ra cái chết âm ỉ mà người ta không lường trước được. Hai tháng là thời gian chúng tôi phải hoàn thành các thủ tục, xét nghiệm, scan, ký các loại giấy tờ cần thiết cho bảo hiểm, kiểm duyệt,… cũng là lúc các tế bào ung thư hùng hục dần chiếm lấy cơ thể bố tôi. Vào lúc 2 giờ sáng của một đêm rét buốt, gia đình đưa bố tôi nhập viện cấp cứu vì không thể cầm cự nổi cơn đau. Sau khi qua khỏi cơn nguy kịch, mọi người thở phào nhẹ nhõm, thì phải đối diện với một quyết định tiếp theo Có đồng ý giải phẫu xương sống hay không, ngay lúc này? Vì khối tế bào ung thư đã có đường kính đến 9cm, nó chạm đến xương sống của bố tôi và vài dây thần kinh nào đó, theo cách giải thích của bác sĩ, nên bố sẽ gặp khó khăn khi điều khiển một số hoạt động. Việc giải phẫu sẽ gắp ra một đoạn ở phần xương sống, và lắp vào vị trí đó là một con ốc. Chỉ nghe thôi mà tôi đã rùng mình. Em trai tôi đã thay mặt gia đình ký vào tờ biên bản chịu trách nhiệm quyết định phẫu thuật. Đôi khi chỉ trễ một giây, ta có thể lỡ hẹn cả một đời. Đôi khi ta muốn làm điều gì đó cho người mình yêu thương trong hôm nay, ta lại để cho ngày mai, nào có ngờ đâu đôi lúc… cái ngày mai ấy sẽ không bao giờ đến… Ảnh Ca mổ thành công, cả nhà mừng rỡ. Ngạn ngữ khó có sai “Người ta sẽ không trân trọng sức khoẻ của mình cho đến khi đau yếu!” Sau ca mổ, bố tôi được đưa về phòng hồi sức, tôi không cầm được lòng, đã bù lu bù loa ngay tại chỗ. “ây là bố tôi sao?” Xung quanh bố tôi đủ loại dây nhợ lằng nhằng, tiếng nhịp tim, đồng hồ đo,… Những thứ đó tôi đã xem trong phim ảnh, nhưng sao nó lại trở thành hiện thực như thế này? Nhiều ngày sau đó là một quãng thời gian dài bố tôi cùng gia đình ăn-uống-ngủ-nghỉ trong bệnh viện. Bố bắt đầu tập vật lý trị liệu để đi lại. Một khi có bất kỳ điều gì chạm tới cột sống, nó cũng ảnh hưởng toàn bộ cơ thể. Bố tôi vốn gầy sẵn, bây giờ phải “nạp” thêm cả mớ thuốc men thì làm sao ngon miệng, chẳng bao lâu sau người bố tôi chỉ còn da bọc xương, theo đúng nghĩa đen. Và tiếp theo, những tờ giấy mà gia đình tôi phải chịu trách nhiệm ký nhận đó chính là quyết định xạ trị, và rồi… hoá trị. ối với xạ trị, nó chỉ làm cho cơ thể bệnh nhân toát mồ hôi. Nhưng hoá trị, nó có tác dụng giết các tế bào ung thư. Dù vậy, nó không đủ “thông minh” để “tránh” các tế bào không ung thư, cơ thể người bệnh sẽ yếu đi do tế bào xấu lẫn tế bào tốt đều bị mất đi. Vào một ngày khi một người chịu trách nhiệm về việc xuất viện đến phòng bệnh nói với chúng tôi rằng “Gia đình hãy mang ông ấy về nhà và chăm sóc đi”. Không lúc nào gia đình tôi lại hoang mang như lúc này. Trong một lần đang ăn tô cháo vào giờ trưa vội vàng, tôi nhận được cuộc gọi của mẹ nói có một bà bác sĩ khác đến nói với em tôi và mẹ tôi “Bố tôi chỉ còn 2 tháng nữa thôi”. Câu nói lỡ dở của người bác sĩ đó, làm tôi buông ngay cái muỗng và suýt nữa hét lên ngay ở tiệm ăn, tôi vội vàng chạy đến bệnh viện. Khi bố tôi về nhà, nhiều ngày tiếp theo có nhân viên của bệnh viện đến để tập vật lý trị liệu cho bố. Nhưng bố yếu dần và không thể tập ngay cả những động tác căn bản. Ngày tiếp theo, người nhân viên từ chối đến tập cho bố tôi. Thế là, chúng tôi giúp bố tập. Những bữa ăn từ đặc sang loãng dần, và rồi những gì bố có thể ăn được chỉ còn là nước cháo. Tôi hoang mang nhận ra rằng sự sống của một bệnh nhân ung thư chẳng khác nào một quả bong bóng rơi trên một bụi cây xương rồng, sẽ xẹp nhanh chóng. Ngày Thứ Bảy định mệnh Có lẽ trong suốt cuộc đời này, tôi sẽ không thể quên được ngày Thứ Bảy định mệnh hôm đó… Một cuộc gọi tôi không bao giờ mong sẽ nhận được từ mẹ tôi “Con về nhà liền được ko, bố con yếu lắm”. ường từ công ty về nhà chỉ 10 phút mà dài như vô tận. Trời Texas 100 độ F nhưng người tôi lại cảm thấy lạnh toát. Giây phút đầu tiên khi đẩy cửa bước vào, tôi nhìn thấy mẹ kéo tấm chăn phủ lên đầu bố… mọi thứ xung quanh tôi dường như tan nát và sụp đổ. Và giây phút đó tôi đã biết được… thế là hết!! Lúc trước, tôi rất thích ngày Thứ Bảy vì được thư giãn sau 1 tuần làm việc. Nhưng bây giờ, ngày Thứ Bảy đối với tôi trở thành một nỗi ám ảnh không tên. Hai ngày sau khi bố đi, khi nằm thờ thẫn trong phòng và nhìn lên trần nhà không mục đích, bóng đèn ngủ đầu giường tôi xẹt điện dù không được bật nút “on”, bất giác tôi hỏi “Có phải bố không, cho con thấy bố đi…” nhưng tôi đợi mãi không có ai lên tiếng. Lúc trước chỉ cần vài bước chân là có thể gặp bố, nói chuyện với bố… còn bây giờ thì cố gắng liên lạc với bố một cách vô ích… Năm tháng qua đi vội vã, có khi nào ta ngừng lại một phút để yêu thương. Ảnh Pexels Con người ta thường không trân trọng những gì mình có, dù đó là thứ hạnh phúc vô giá kề bên ta hằng ngày. ể khi mất rồi, mới thấy hối tiếc… Tôi đã mất đến 30 năm mới học được hai từ “quá trễ”. Ngày cả gia đình bên nội gồm các cô chú, anh em họ tôi từ California bay qua Texas dự lễ tang, và sau đó là đến nhà xác để đưa linh cữu bố tôi đi hỏa táng. Giây phút em trai tôi bấm nút công tắc, ngọn lửa bừng lên bên trong chiếc hộp kim loại, bất giác cô tôi cất lên lời “Thế là anh Hai đã xong một kiếp người.”… âu đó quanh đây, bài “Cát Bụi” của Trịnh Công Sơn vang lên. Tận cùng của mất mát là nỗi đau còn sự mất mát sẽ trở thành một vết sẹo dài khắc trong tâm trí. ể rồi mỗi khi mùa lạnh qua đi, cơn gió thoảng cũng đủ để cho bản thân người đó nhói lên từng hồi. Trễ một giây lỡ một đời Mãi đến 8 tháng sau cái ngày định mệnh đó, tôi mới có thể đủ bình tĩnh để ngồi viết lại những tháng ngày khó quên. êm trước hôm bố tôi mất, tôi về nhà đi ngang giường bố thì nghe tiếng bố gọi gì đó. Tôi chạy vào phòng nhanh tay treo chiếc giỏ lên sào và thay đồ để thoải mái hơn. Lúc trở ra giường thì bố đã ngủ lịm đi rồi. Tôi chỉ còn biết đến bên cạnh nhìn bố một lúc rồi trở vào phòng. Thế đấy, đôi khi chỉ trễ một giây, ta có thể lỡ hẹn cả một đời. ôi khi ta muốn làm điều gì đó cho người mình yêu thương trong hôm nay, ta lại để cho ngày mai, nào có ngờ đâu đôi lúc… cái ngày mai ấy sẽ không bao giờ đến… “Nếu biết trăm năm là hữu hạn, cớ gì ta không sống thật sâu”. – Phạm Lữ Ân Tấm ảnh hiếm hoi của gia đình thời bố tôi còn khỏe mạnh. Ảnh Zoey Hoa ZH Garland, TX. Chia sẻ Related Posts Page load link

mẹ tôi là bác sĩ