Xuyên Việt trở thành quốc vương một nước, Tôn Phi đã tượng rằng hắn sẽ được nắm trong tay toàn thiên hạ, được ôm ấp, gối đầu lên mỹ nhân. Nhưng sự thật là quân địch đã đánh đến tận cửa, muốn cướp đi toàn bộ lương thực, giết người, đốt phòng, thậm
Ngọc Băng thất công chúa Thiên Phượng quốc, là một nữ tử si mê chính thất phu của tỷ tỷ mình bị người đời chê cười, bị đánh cho hương tiêu ngọc vẫn, mang theo uất hận mà chết. Nhưng khi nàng được cứu sống thì nàng đã không còn là nàng nữ mà là một con người lãnh huyết vô tình lại phúc hắc của triều cương qua truyện xuyên không nữ tôn này.
Toggle navigation Doc Truyen. Danh Sách . Tìm Kiếm Nâng Cao; Bảng Xếp Hạng; Truyện Sáng Tác; Truyện Dịch/Edit; làn da là cực đủ khuynh hướng cảm xúc đích màu đồng cổ, khuôn mặt là tiêu chuẩn đích quốc tự mặt, nhếch trứ đích dày rộng môi hiển lộ hắn tính cách đích
Rất nhớ rất nhớ anh-Mặc Bảo Phi Bảo Khi cuộc sống đời thường đang yên bình vậy thì sóng gió Nổi dậy. Lý Minh Châu bỏ Lục Dao ra nước ngoài mặc cho đêm trước cô mới nói với Lục Dao mình là nữ và muốn trao bản thân cho anh. 5 Trong năm này hội ngộ, các bạn yên tâm là không có màn ngược nhau gì đâu
Vạn Phụng Chi Vương. Xoay quanh đề tài tranh đấu chốn hậu cung, "Vạn phụng chi vương" được biết đến như một trong những bộ phim cổ trang đặc sắc của điện ảnh Trung Quốc. Nội dung phim: Phim là câu chuyện tranh đấu giữa Ỷ Lan và Nguyên Uyển chốn thâm cung, với mục
Trong khi dáng vẻ lạnh lùng của Vương Nhất Bác lại được xem là bản Trung cho anh Thần Chết của Lee Dong Wook. Về phía nữ, có ý kiến cho rằng Triệu Lộ Tư với vẻ ngoài ngây thơ, đáng yêu rất hợp vào vai nữ chính Ji Eun Tak (Kim Go Eun đóng).
tGXLju. Một buổi sáng xuyên qua, nàng đi tới một nơi chưa từng nghe tên, nước Hàn Vũ, dùng một tư thế mắc cỡ nằm ở trên người của nói vị Thần Vương có chiến tích chói lọi này không hề háo sắc, ít cười ít nói, khó có thể gần gũi. Nhưng mà, vì sao lúc nàng đang mơ mơ màng màng lại giở trò ăn nàng sạch sành sanh?Nàng không tiếc phá hủy hình tượng, vứt bỏ tự ái, trèo tường cao, bò chuồng chó, nhưng vì sao mỗi lần đều giống như quỷ ám bị chàng bắt trở không muốn ở lại cái đất nước xa lạ này, nhưng chỉ bởi vì một đạo thánh chỉ do chàng thỉnh cầu mà bị chàng giam giữ ở bên cạnh, nàng cắn răng nghiến lợi nhưng chỉ có thể để mặc cho chàng giày một sau khi trèo tường Chàng tức giận nói "Thần vương phủ thật sự đáng sợ như vậy sao? Nàng nhất định phải trốn đi sao?"Nàng xoắn ngón tay cười đùa cợt nhả "Nếu như nơi này không có huynh, chắc cũng sẽ là nơi đặt chân rất tốt."Vẻ mặt chàng hiện lên đầy vạch đen, bắt nàng trở hai sau khi bò chuồng chóNàng lấm la lấm lét đi tới chuồng chó lần trước, nhưng lại phát hiện. . . chuồng chó bị lấp kín, tường rào đã bị xây cao hơn, người giữ cửa tăng lên gấp ngửa mặt lên trời gào to "Hàn Hạo Thần! Huynh thật là quá đáng!"Thế nhưng chàng chỉ nhấc ly trà lên, ngồi ở một nơi không xa âm thầm vui ba sau khi uống rượuNàng lộ ra dáng vẻ vô cùng xinh đẹp và chủ động tới gần, vốn dĩ chàng đã cố gắng kiềm chế nhưng lại lập tức bị tan ngờ sau khi tỉnh lại. . .Nàng hối hận nói "Thật ra thì. . . mọi người đều là người trưởng thành rồi, chuyện tối hôm qua coi như chưa từng xảy ra nhé, huynh ngàn vạn lần đừng phụ trách với ta."Nàng không muốn cả đời phải đối diện với một khuôn mặt lạnh như băng không ngờ chàng vốn đang kinh ngạc sau đó lại hiện lên một nụ cười quỷ dị "Nếu không cần ta phụ trách, vậy thì làm nhiều thêm mấy lần nữa đi."Nói xong lại bắt đầu một màn mưa to gió lớn nữa. . .Nàng giận dữ Là tên khốn kiếp nào nói hắn ta không háo sắc hả? !——— ————Thời gian thấm thoát thoi đưa, từ lúc mới gặp nàng, chàng liền dành toàn bộ cưng chiều cả đời cho một mình nàng, nhưng mà một người khác xuất hiện lại phá vỡ sự ấm áp cuộc chàng chính là thanh mai trúc mã đến từ hiện đại, hay là vốn không phải cùng một người?Nhưng mà vì sao trong nháy mắt, tính tình của nàng lại thay đổi rất lớn, trong trí nhớ tựa như chưa từng có sự xuất hiện của chàng?Cảnh bốn gặp lại nhauChàng vươn tay muốn vuốt nhẹ mày ngài* của nàng, nhưng nàng lại lùi về phía sau, nhẹ nhàng hành lễ với chàng "Thần Vương điện hạ, xin tự trọng."*Mày ngài Lông mày dài và mảnh, thường chỉ mỹ mắt chàng hiện lên màu đỏ tươi, trong cổ họng hơi nghẹn ngào "Mộng Nhi, ban đêm nàng có còn thói quen đá chăn không?"Nàng kinh ngạc ngước mắt lên, lúc này trong lòng như có cái gì đau này không phải sủng văn đơn thuần, có âm mưu có quỷ kế, có tình yêu nhấp nhô lúc lên lúc xuống, cũng có chuyện xưa vô cùng cảm động, nhưng mà nam chủ tuyệt đối cả người chuyên nhất một lòng không thay đổi. Tags doc truyen tieu vuong phi khuynh quoc tieu vuong phi khuynh quoc tieu vuong phi khuynh quoc full tieu vuong phi khuynh quoc prc
Tại sao bọn họ cũng mặc trang phục này? Hình như nàng mới nghe thấy người đầu tiên vào gọi hắn là Vương gia?Hàn Hạo Thần cũng lập tức bò dậy từ trên giường, vốn định dạy dỗ nàng thật tốt, nhưng nhìn thấy nàng chớp mắt vô tội thì trong bụng lại không đành mắt trong suốt của nàng không nhiễm một tia tục trần."Vương gia?'' Lạc Tử Mộng cắn môi nhìn hắn lầu bầu, rốt cuộc cũng đem tầm mắt nhìn từ hắn sang một nhóm người. Đây là tình huống gì?''Nhìn thấy Thần Vương điện hạ cùng với Phiêu Kị đại tướng quân còn không mau hành lễ.'' Tần quản gia đi vào từ ngoài cửa nhìn thấy nàng đang sững sờ liền lập tức nhắc khi hắn quay đầu lại nhìn thấy Hàn Hạo Thần đang đọc sách thì chấn động muốn rớt cằm."Thần Vương điện hạ và Phiêu Kỵ đại tướng quân? Các người đến tột cùng là ai?''Đám người Thiệu Tần hai mặt nhìn nhau."Người là người nào?'' Hàn Hạo Thần đứng dậy nhìn dáng của hắn cao, nói thấp cũng 1m8, như vậy vừa đúng, nàng ngước nhìn mà mỏi cả Tử Mộng cũng dứt khoát đứng trên đất, nhưng nàng không trả lời trực tiếp, mà chạy tới cửa sổ, cảnh tượng ngoài cửa sổ, nàng thiếu chút nữa đem con mắt trừng ra này là hoàng cung hay là thiên đường? Sao lại lớn như thế? Hơn nữa bên ngoài có nhiều nam nhân nữ nhân mặc cổ trang trồng hoa nhổ cỏ, dọn dẹp đình Tử Mộng chỉ vào Hàn Hạo Thần cùng đám người trong nhà, vẻ mặt đưa đám nói ''Thì ra không phải là ta gặp phải biến thái và nhược trí, thì ra là ta...''Xuyên qua? Tiến hành Thời Không Luân Hồi."Nhược trí?" Tần quản gia cả giận nói, ''Cô nương là do Thần Vương điện hạ cứu người.. sao ngươi có thể nói đả thương người vậy?''"Cứu ta?" Lạc Tử Mộng bắt đầu cúi đầu hồi vậy, rõ ràng là nàng đang tan làm về nhà, tại sao lại ở đây? Nam tử mặc áo trắng? Cường đại hấp lực? Ai kêu Mộng nhi?Lạc Tử Mộng bắt đầu hoảng Thiên Sóc cười khanh khách tiến lên một bước nói "Cũng không thể nói như vậy, bởi vì sự xuất hiện của cô nương nên mới làm cho gia của chúng ta tránh được một kiếp, cho nên nói là cô nương xinh đẹp này cứu Thần Vương điện hạ mới đúng.''Hàn Hạo Thần nghe vậy giận tái mặt, liếc Hoa Thiên Sóc một cái, hắn đúng là không mở bình thì không biết trong bình có gì."Ngươi nói là. . . . . . Ta cứu hắn?" Lạc Tử Mộng Hạo Thần lạnh lùng ho một tiếng, Hoa Thiên Sóc lập tức mím môi cười làm một động tác câm miệng.''Vậy rốt cuộc đây là địa phương nào?'' Lạc Tử Mộng không để ý bọn họ liếc mắt đưa tình, ngược lại hỏi nghi vấn của Tần ra lệnh cho tất cả mọi người lui về phía sau nói ''Đây là Thần vương phủ nước Hàn Vũ.''''Nước Hàn Vũ?'' Trong tây du kí nghe được Nữ nhi quốc, Ô Kê Quốc, nước Xa Trì, nhưng nước hàn Vũ này... nàng cũng coi như là không học rộng biết nhiều nhưng cũng có chút học thức, thế nhưng quốc biệt Hàn Vũ nói khó hiểu chính là không có nghe qua."Vậy bây giờ là năm nào?" Lạc Tử Mộng thử dò xét hỏi. Nàng cũng không tin, chẳng lẽ mình gặp quỷ?Thiệu Tần nhìn khuôn mặt mờ mịt của Hàn Hạo Thần một chút, chẳng lẽ là té hỏng đầu? Nhưng cũng không có dập đầu.''Hạo Hữu 1 năm.'' Hàn Hạo Thần bình tĩnh trả Tử Mộng nhất thời cảm thấy Ngũ Lôi Oanh Đỉnh! Không phải tà môn như vậy chứ? Xuyên qua còn chưa tính, còn là nơi nàng không biết gì, yên lặng đếm ngón tay nói thầm ''Đường Tống Nguyên Minh Thanh'' nước Hàn Vũ này rốt cuộc thuộc triều đại nào.
Hắn cởi bỏ thắt lưng của nàng, áo khoác nhẹ nhàng rơi xuống đất. Ý thức đã sớm tan dã, Lạc Tử Mộng cảm thấy cả người mình nóng ran, nàng đua tay cởi áo đơn trên người mình ra. Giờ đây trên người nàng chỉ còn mặc quần trong cùng áo dù lần trước Hàn Hạo Thần từng nhìn thấy dáng vẻ trần nhu nhộng của nàng, thế nhưng lần này cảm giác của hắn lại hoàn toàn khac. Bởi vì hiện tại nàng đang chủ động đáp lại hắn."Khó chịu quá. . . . . ." Nàng không ngừng leo lên trên người hắn, biểu hiện của nàng nói cho hắn biết, nàng căn bản không biết bản thân mình muốn muốn để nàng khó chịu, hắn nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người của mình. Thần trí Lạc Tử Mộng mơ mơ màng màng, nhưng nàng vẫn cảm nhận được có người đang cởi áo và nới dây lưng, theo bản năng nàng lùi người lại giơ tay ra che ngực."Ngươi là ai? Ngươi định làm gì ta?" Bởi vì dược quá mạnh, nên giọng nói của nàng đứt quãng, phát ra hơi thở nóng như lửa mới được hạ xuống, thân thể Hàn Hạo Thần chợt dừng lại, cho dù hắn biết nàng đã trúng thuốc, nhưng hắn muốn cho nàng thấy rõ ràng người ở trước mắt nàng là ai. Sẽ không phải là nam nhân tên Phong mà nàng từng nói trước đó, cũng không phải là nam nhân nào khác, mà là hắn — Hàn Hạo Thần, Thần Vương Gia của nước Hàn đưa tay giữ chặt cổ nàng, nhẹ nhàng kéo nàng lại gần."Nàng nhìn kĩ xem, ta là ai?" Hai hàng lông mày của hắn nhíu lại thật chặt, nhìn nàng chằm Tử Mộng cảm thấy thân thể mình như muốn nổ tung, nàng liều mạng lắc đầu nhưng thân thể lại dán lên trên người Hàn Hạo Thần. Khi da thịt 2 người kề nhau nàng cảm thấy lửa nóng trên người được giải tỏa phần nào, cho nên càng bám chặt hơn vào thân thể của hắn."Không. . . . . ." Lời nói của nàng không còn mạch lạc “Ở trên người ngươi thật thoải mái."Bị nàng trêu chọc, hắn cảm thấy kích thích càng thêm mãnh liệt. Hắn nâng cằm nàng lên để nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt mê ly của nàng ánh lên nghi ngờ."Thấy rõ ràng chưa? Ta là ai?" Giọng nói của Hàn Hạo Thần khàn khàn, hiện tại hắn đang hành hạ nàng cũng chính là hành hạ Tử Mộng hoàn toàn mông lung, không rõ người trước mặt mình là ai. Nàng muốn thoát khỏi sự trói buộc của hắn, thế nhưng hắn lại dùng thêm sức để kiềm chế nàng, khiến cằm nàng có chút đau."Buông ta ra!" Nàng đưa tay muốn đẩy hắn ra, trong đầu đột nhiên hiện ra một bóng người, trong ánh trăng mờ ảo nàng hô lên một tiếng "Ta là. . . . . . Thần vương gia, ngươi dám làm tổn thương ta, Thần Vương Gia. . . . . . Thần Vương Gia hắn sẽ không bỏ qua ngươi."Tay đang nắm cằm nàng chợt buông lỏng, trong khoảnh khắc đó vẻ mặt của hắn kinh ngạc giống hệt một đứa trẻ, hắn có chút không tin tưởng vào những gì mình vừa nghe thấy."Nàng . . . . . Nàng mới vừa nói cái gì?""A. . . . . ." Nàng đột nhiên thét to, căn bản không nghe được hắn nói điều gì."Khó chịu. . . . . . Khó chịu. . . . . . Ta sắp chết rồi!"Hiện tại với chút lí trí còn sót lại của mình nàng hiểu được thân thể của mình khó chịu ra sao "Hàn Hạo Thần! Khốn kiếp! Tại sao ngươi không tới cứu ta. . . . . ."Tuy bị nàng mắng, nhưng trong lòng hắn lại vui mừng, sau đó ngay lập tức nàng thay đổi lời nói "Sai rồi! Không thể gọi thẳng tục danh, Thần Vương Gia. . . . . . A. . . . . . Ta nóng muốn chết!"Khi tay nàng chạm vào thân thể người nằm bên cạnh, đầu óc trông rỗng, ngay lập tức nhào về phía hắn."Cứu ta. . . . . ." Nàng không ngừng cọ vào người hắn, nàng xoay người, vuốt ve thân thể một khắc, hắn như con mãnh thú đang thèm khát, cúi đầu xuống điên cuồng hôn nàng. Vốn dĩ miệng nàng đang đắng ngắt khô khan, khi có một tia dịu dàng chạm đến, nàng không kịp chờ đợi mà giải quyết thân thể đang đói khát của mình, hai tay không tự chủ ôm chặt cổ đưa tay vuốt ve lưng nàng, ngón tay nhẹ nhàng gỡ chiếc yếm màu đỏ bị dược tính khống chế, nhưng không cách nào tê dại được cảm giác đau đớn trong lần đầu tiên. Hắn cúi đầu khẽ hôn mi tâm của nàng, ở bên tai nàng nhỏ giọng an ủi, nàng nghe thấy liền buông lỏng thân dài, trăng sáng nhàn nhạt, trong phòng cảnh xuân tươi Hạo Thần không ngờ bản thân mình lại khao khát nàng như vậy, thân thể của hắn cũng đang bị nàng thiêu đốt, mà nàng cũng mãnh liệt đáp lại hắn. Nhìn hai mắt nàng nhắm lại, dường như nàng mệt mỏi vô cùng. Hắn đưa tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán nàng, xúc cảm trên tay thật chân tay khẽ mơn trớn bả vai mượt mà của nàng, trong lòng không khỏi rung biết ngày mai khi nàng tỉnh lại sẽ phản ứng sao, hắn có chút sợ hãi, có thể nàng sẽ giận hắn đến mức không thèm để ý đến hắn nữa? Rõ ràng hai người đã quen biết nhau được một thời gian, nhưng chỉ là hắn sợ sẽ mất đêm, Hàn Hạo Thần vẫn lim dim nhắm hai mắt lại, hắn cảm giác trên người như có cái gì đang di chuyển, liền lập tức mở hai mắt."Nóng. . . . . . Khó chịu. . . . . ." Nàng đá văng chăn ra, lập tức đem thân thể ngọc ngà bại lộ trước mắt hắn, ánh trăng chiếu lên người nàng càng thêm tinh xảo đặc sắc. Mà tay nàng cũng đang vuốt ve chơi đùa thân thể cảnh trước mắt khiến hắn có chút dở khóc dở cười, thật muốn giết chết cái người đã bỏ thuốc Lạc Tử Mộng. Đây đã là lần thứ ba, nhưng Lạc Tử Mộng vẫn chưa thỏa mãn dục vọng của mình, không phải hắn không muốn, chỉ là đây là đêm đầu tiên của nàng, hắn sợ ngày mai tỉnh dậy nàng sẽ oán hận hắn, cũng sẽ đả thương thân kìm nén lại khao khát của mình, kéo chăn đắp lên trên người nàng, nhưng ngay lập tức bị nàng kháng cự, dùng cả tay cả chân đá chân đắc dĩ, hắn lật người, dùng chính thân thể to lớn của mình thay thế chăn ôm lấy nàng. Bị dược tính khống chế nàng giống như tiểu yêu tinh, đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông. Hắn cam tâm tình nguyện bị nàng mê hoặc, cùng nàng trầm dược tính thật sự quá mạnh mẽ, hắn chỉ còn cách thỏa mãn đến khi trời tờ mờ sáng, vì mệt mỏi nàng mới ngủ thiếp đi,nhiệt độ trên người bắt đầu giảm xuống, trên mặt đỏ ửng cũng dù Hàn Hạo Thần mệt mỏi cả đêm, nhưng buổi sáng tỉnh lại tinh thần phấn chấn, tâm tình chưa bao giờ tốt như lúc Tần, Tiểu Đông và Liên Vân đang đứng đợi bên ngoài Tầm Mộng Cư, thấy Hàn Hạo Thần đã thay xong quần áo đi từ bên trong phòng ra ngoài, mọi người cúi đầu mỉm cười, ngầm hiểu ý nhau."Vương Gia có muốn dùng đồ ăn sáng trước không?" Tiểu Đông Hạo Thần xem qua giờ, nếu dùng đồ ăn sáng bây giờ sợ rằng sẽ lên triều muộn."Không cần, chuẩn bị vào cung." Hắn chuẩn bị cất bước rời đi, cũng không quên quay đầu nhìn vào phòng phân phó Liên Vân, "Liên Vân, nếu Lạc cô nương chưa tỉnh, ngươi không cần đánh thức nàng, bảo nhà bếp chuẩn bị sẵn đồ ăn, đợi nàng tỉnh liền đưa lên.""Vâng" Liên Vân khẽ khom người trả Hạo Thần còn muốn phân phó thêm vài việc, lại nhìn thấy Thiệu Tần và Tiểu Đông nở nụ cười ý vị thâm trường với hắn, ngay lập tức ngừng nói, hắn ý thức được hình như ngôn hành cử chỉ của hắn hôm nay so với thường ngày khác nhau một trời một vực, hắn liền ho khan một tiếng, lúng túng xoay người xuất Đông thấy Hàn Hạo Thần không dùng đồ ăn sáng đã vào triều sớm, không nhịn được nhìn Thiệu Tần nói "Thiệu Tần, Vương Gia cũng thật là lợi hại, lao lục suốt một đêm, sáng nay lại không dùng đồ ăn sáng liền vào cung, thể lực. . . . . .""Tiểu Đông! Hôm nay theo Bổn vương vào cung làm thái giám."Hàn Hạo Thần nói câu đó khiến Tiểu Đông khiếp sợ, hắn lập tức chạy tới cầu khẩn "Vương Gia, nô tài sai rồi, ngài không nên làm như vậy, dù nô tài không có công lao cũng có khổ lao, không có khổ lao còn cũng có công lao, nếu cứ như vậy bị tuyệt hậu. . . . . . Không cần đâu Vương Gia. . . . . ."Thiệu Tần nhìn bộ dáng Tiểu Đông, không nhịn cười được.
Trên triều, Hàn Hạo Hữu nhận được sự bái kiến của bách quan, nghi lễ xong xuôi, Hàn Hạo Thần sải bước chân lớn đến giữa đại điện, chắp tay hành lễ, bộ dáng của hắn vẫn luôn đúng mực.''Hoàng huynh.'' Hắn ngẩng đầu về phía hoàng đế đang ngồi trên điện Kim Loan hỏi, ''Không biết hoàng huynh đã viết thánh chỉ gả cưới chưa?''Đối với thánh chỉ gả cưới, nếu không có sự thúc giục của hoàng thượng, người được ban cho cưới không nên hỏi nhiều, nhưng trải qua chuyện đêm hôm qua, Hàn Hạo Thần đã không suy nghĩ nhiều như vậy nữa, chỉ muốn nhanh chóng cưới nàng vào Thần vương với nàng, hắn đã không thể buông tay, càng không muốn để cho nàng bị người ta chỉ trích chưa gả vào phủ mà đã ở đấy lâu vị đại thần và Hàn Hạo Hữu vì câu nói và hành động của hắn mà rất kinh ngạc, Phí công công cong người lại nhắc nhở một câu, Hàn Hạo Hữu mới phục hồi tinh thần.''Thần vương Nan Đắc gấp gáp như thế, thật sự kiến trẫm rất kinh ngạc, chỉ là thánh chỉ gả cưới đã định ra, ba ngày sau là ngày hôm nào, đến lúc đó ta sẽ cho người đi trước tuyên đọc thánh chỉ.'' Trên mặt Hàn Hạo Hữu cũng không có dấu hiệu không vui, nhưng mà lại nói công việc cụ thể với Hàn Hạo Thần, kể từ đó, bách quan lại cảm thấy Hàn Hạo Hữu thật sự là Đức minh quân.''Tạ hoàng huynh.'' Hàn Hạo Thần nghe thấy Hàn Hạo Hữu nói như vậy, cũng yên tâm trong lòng, hiện tại chỉ cần chờ thánh chỉ đến Thần vương phủ, nhưng mà nghĩ về một phương diện khác, khi hắn trở về, hắn có nên nói tin tức này cho nàng biết không, cũng không biết nàng sẽ phản ứng như thế Thiên Sóc đứng đằng sau mấy vị đại thần, khi hắn loáng thoáng nghe được Hàn Hạo Thần đang thúc giục hoàng thượng thì trái tim hắn rất thấy Lạc Tử Mộng, hắn chỉ cảm thấy nàng có một dung mạo đơn thuần, chỉ là một dung nhan khuynh quốc khiến người ta khó quên, nhưng mà tính tình của nàng thì hoàn toàn khác, thị thiếp trong phủ của hắn đều có bộ dáng mềm mại mị hoặc, mà nàng lại giống như một đứa bé, toàn bộ cảm xúc đều thể hiện ở trên mặt, nữ nhân, hai cái chữ này lại không đúng với kích động trong nháy mắt, Hoa Thiên Sóc muốn tỉ thí công bằng với Hàn Hạo Thần, tuy thường ngày hắn có chút bướng bỉnh cương quyết, về mặt chuyện lớn cũng cần nghĩ thông suốt, mặc dù hắn nắm giữ binh quyền, nhưng trước mặt Hàn Hạo Thần mà nói, hắn cũng thua kém nhiều lắm, bất kể là binh quyền hay là địa vị, hắn đều thua kém mắt nhìn phụ thân Thừa tướng của hắn, ông đang dùng ánh mắt cảnh cáo hắn, nghĩ đến chuyện ông đã nhìn thấu được tâm tư của đứa con trai bất đắc dĩ cúi đầu, than một tiếng, có lẽ cuộc đời này hắn không có duyên phận với sáng, Lạc Tử Mộng tỉnh dậy đã là lúc toàn bộ ánh mặt trời chiếu xuống đất, từ trước đến nay nàng luôn thích dậy muộn, giờ khắc này thì Hàn Hạo Thần cũng không làm phiền nàng, và Liên Vân cũng không cần đánh thức nàng. Chỉ là hắn không cho nàng biết những chuyện này, nàng chỉ biết là Hàn Hạo Thần không rảnh để quản lí mặt xong, ăn đồ ăn sáng, tâm sự của nàng vẫn nặng nề, trong đầu đều là lời nói của Liên Vân ngày hôm nghĩ đến mức rối loạn, hiện tại tất cả mọi thứ đều làm cho nàng bất ngờ, nhưng nàng biết rõ mình không nên có bất kì ý tưởng gì với hắn, bỏ qua chuyện hắn là Vương gia còn nàng là cô nhi, nàng là người đến từ thế kỉ hai mươi mốt, nếu hắn động tâm, sợ là sẽ có mầm tai họa, hơn nữa.....Nhíu lông mày lại, trái tim bắt đầu không vui, một tên tướng quân có thể cưới bảy tám thê thiếp, một Vương gia cũng phải cưới nhiều người hay sao?Xem ra nàng nên đi giải quyết suy nghĩ này cho rõ ràng mới vào biệt viện, nghĩ đến chuyện mình bị hắn cấm túc, không có cách đi ra từ cửa chính, liền muốn trốn thoát bằng cái chuồng chó đó với Liên Vân, tuy nói chuồng chó có vài phần không được lịch sự cho lắm, nhưng nàng cũng không có thân phận gì ở đây, vì vậy quyết định bỏ qua Liên Vân, bò ra ngoài từ chuồng bao giờ được tự do đi chợ cho nên nàng có chút vui vẻ, người người nhốn nháo trên đường cái, tiếng người huyên náo, tuyệt đối khác thường với cảm giác ngồi bên trong xe ngựa. Chưa bao giờ nàng nghĩ đến chuyện một cái chợ ở quốc gia nhỏ lại phồn hoa như thế đường cái, người bán hàng rong ra sức hét, các vật phẩm trong gian hàng lại càng rực rỡ muôn màu, khiến người xem hoa mắt, không kịp nhìn.''Bánh Tô Cao.... ......vừa thơm vừa ngọt đây.....''Tiếng rao hàng của người bán rong khiến cho nàng chú ý, xoay người nhìn về phía người bán Tô Cao, không khỏi cảm thấy tò mò, chưa bao giờ nghĩ đến việc lại có thức ăn như vậy ở cổ đại. Nhìn qua cũng không tệ, ngửi thấy mùi thơm, không biết ăn.....''Ông chủ, cái này ngon không? Ta chưa từng ăn qua, cho ta một cái.'' Nàng nuốt nước miếng, nhìn thức ăn ngon của người bán hàng không chớp bán hàng rong ngẩng đầu nhìn nàng, nhất thời kinh ngạc, lập tức cầm một miếng to nhất đưa cho nàng, ''Đây, ba quan tiền.''Lạc Tử Mộng hào hứng muốn cầm lấy, nhưng vừa nghe thấy người bán hàng nói ''Ba quan tiền'' mới nhớ đến việc mình không mang bất cứ đồng nào, lần này đúng là khó ở, đi ra ngoài lại không mang tiền bên cạnh, đúng là rất bất tiện, hiện tại một quan tiền cũng không đến đây, nàng lại bắt đầu trách cứ Hàn Hạo Thần, đúng là vắt cổ chày ra nước, thậm chí cả một đồng tiền cũng không cho nàng, sớm biết như vậy, ngày đó không nên có cốt khí như vậy mà cự tuyệt ngân phiếu của lẽ đại não khống chế dạ dày, vừa nghĩ đến thức ăn ngon, bụng lại bắt đầu kêu lên, cuối cùng vẫn cúi thấp đầu, bất đắc dĩ nhìn về người bán hàng, ''Vẫn là không được, ta không mang tiền.''Người bán hàng rong dừng động tác, vốn muốn giận đến điên lên, nhưng nhìn thấy bộ dáng vô tội của nàng thì lại không đành lòng. Nàng xoay người muốn rời đi thì lại nghe được tiếng kêu ở đằng sau, ''Cô nương, đợi đã.....''
doc truyen tieu vuong phi khuynh quoc