Chương 7. /37. Chương Sau Chương Tiếp. Edit: Thỏ. Trời dần đen, gió mơn man thổi qua đồng ruộng mang theo hơi lạnh. Chúng tôi ngồi trên đám cỏ dại dưới đất cũng không rõ bao lâu. Khương tự dựa vào tôi, đôi mắt nhắm tựa như ngủ rồi. Tôi khá lo hắn sẽ cảm lạnh nên Chương 29. Anh trai tên Khương Tự, em trai tên Khương Lâu, đó là tên của bọn họ. Kiếp trước, Đông Đông và Khương Tự ở bên nhau. Kiếp này, sau khi bị bắt cóc trở về, Khương Lâu nói dối mình là Khương Tự. Bởi vì Khương Tự thật sự đã bị chấn thương tâm lý, cậu ta Trạng thái: Trong mắt mọi người thì có thể nhận xét bạn trai tôi vừa đẹp vừa giàu vừa cao ráo, đặc biệt lại luôn ngoan ngoãn vâng lời tôi. Mọi thứ đều theo ý của tôi ví dụ như tôi chỉ đông hắn không dám đi tây, thích ghen tuông và thích làm nũng. Theo đuổi tôi Thông Tin. Giới Thiệu. D.S Chương. Tác Giả: Nhục Nhục Nam Sơn Quân. Tình Trạng: Hoàn Thành. Đam Mỹ Đô Thị HE Thanh Xuân Trọng Sinh Vườn Trường. Chương 37. Chương 15. /37. Chương Sau Chương Tiếp. Edit: Thỏ. Bởi vì ngày mốt là ngày làm đám, tôi sợ về không kịp nên đã tìm cớ xin nghỉ với phụ đạo viên, hôm sau vội vàng cùng Khương Tự lên máy bay, đúng 12 giờ trưa cùng ngày đã về tới thành phố Z. Đương nhiên Lục Hổ cũng Bạn Trai Vi Diệu Của Tôi Phần 2 My wonderful boyfriend S2. (0.0 sao / 0 đánh giá) Trạng thái: Hoàn thành Tập hiện tại: Hoàn Tất (38/38) Vietsub + Thuyết minh vROkS. BẠN TRAI BỆNH KIỀU CỦA TÔI Nhục Nhục Nam Sơn Quân GIỚI THIỆU Bạn trai tôi vừa đẹp vừa giàu vừa cao ráo, luôn ngoan ngoãn vâng lời tôi. Tôi chỉ đông hắn không dám đi tây, thích ghen tuông và thích làm nũng. Theo đuổi tôi suốt nửa năm, rốt cuộc hắn gạ được tôi rồi. Nhưng từ khi chúng tôi quen nhau, tôi chợt nhận ra có điều gì sai sai thì phải. “Thân ái, đút anh đi ~” “Đệch, anh bị cụt tay à!” “Đút! Anh!” “…” Nhìn bạn trai trừng tôi bằng đôi mắt đỏ hoe, tôi bất giác rơi vào câm lặng. Bạn trai mình… Chẳng lẽ bị bệnh tâm thần sao? ♢ Từ khóa Đam mỹ hiện đại, trọng sinh, vườn trường, u ám, HE, 37 chương. Nhân vật chính Khương Tự thâm hiểm bệnh kiều thiếu nữ công x Lương Thiếu Đông ôn nhu sủng phu cường thụ ghi chú khác công bệnh tim, tâm thần phân liệt và rối loạn ám ảnh cưỡng chế. ♢MỤC LỤC♢ 001 002 003 004 005 006 007 008 009 – 010 011 012 013 014 015 016 017 018 019 020 021 022 023 024 025 026 027 028 029 030 031 032 033 034 035 036 037 Hết. Thuộc truyện Bạn trai bệnh kiều của tôi Chương 6Edit ThỏTrời ơi, vợ tôi hung dữ quá đòi đánh gãy chân tôi kìa.“Anh muốn đánh gãy chân em?” Tôi cầm tay hắn nhìn tới nhìn lui, dựa vào thể lực thế này cùng lắm có thể đè tôi trên giường một lúc thôi, hơn nữa đó là tình huống đặc biệt. Còn bình thường ấy hả, một tay đủ để tôi khống chế hắn rồi, chẳng đùa mặt Khương Tự trầm xuống “Không những đánh gãy chân em mà còn muốn nhốt em trong phòng, mỗi ngày chơi em 18 tư thế.”Sặc… Tôi phun…Nhưng chỉ dám thầm phun trong rằng tôi xem nhẹ lời cảnh báo kia, nhưng tôi cũng biết hắn tức giận vì chuyện đó nên đành giữ im lặng. Hắn muốn nói gì thì nói đi, dù sao cũng chỉ nói chơi không hỏi hắn vì sao anh bắt em ở này tôi cảm thấy có lẽ Khương Tự đang giấu tôi chuyện gì đó. Bất giác trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ, nếu lời của Lý Minh đều là sự thật thì sao?Suy nghĩ này làm tôi giật thót, vội vàng phủ nhận. Không thể nào, vợ tôi còn thơ dại lắm, ngày thường khác nào con thỏ đâu, nóng lắm thì cắn tôi hai phát. Ngoại trừ thích ghen thì chỗ nào cũng tốt, tôi mà bỏ bê hắn một ngày hắn sẽ khóc đầy lu nước mắt cho xem. Càng không thể đâm người được!Tuy tôi nghĩ vậy nhưng lòng hơi bứt rứt, giờ chỉ muốn về ký túc xá đá thằng Lý Minh vài cái, mắng nó nhiều chuyện làm gì! Ai mượn mày say xỉn! Ai kêu mày là chí cốt của tao!“Khương Tự, anh kể cho em nghe một chút về anh đi.” Tôi bèn tìm đề tài để nói.“Em muốn nghe gì?” Sắc mặt Khương Tự trở nên ôn hòa hơn, hắn cũng không muốn cãi nhau với tôi.“Gì cũng được, chuyện hồi thời ấu trĩ ấu trùng ấy. Chuyện vui hay buồn anh cứ kể em nghe.”Khương tự trầm mặc hồi lâu.“Mai anh đưa em đi gặp một người.”“Ai vậy anh?”Khương Tự bình thản nói “Em gặp là biết.”“Ừm.” Tôi thân mật cọ vào mặt hắn, trong lòng vui lên. Khương Tự và tôi không giống nhau, tôi gặp đứa nào cũng có thể kết tình hữu nghị, còn Khương Tự trừ phi hắn nguyện ý, không thì ai hắn cũng chẳng để tâm. Bởi vậy có thể thấy được người kia đối với hắn có bao nhiêu trọng kệ thế nào, Khương Tự muốn mở lòng với tôi chính là điều tốt. Còn mấy việc khác gác sang một bên.***Nơi Khương Tự gặp mặt bạn bè cũng rất đặc biệt. Sau một tiếng rưỡi ngồi xe, chúng tôi tới một bệnh viện tâm thần nơi ngoại ô thành nơi này, tôi thấy một người con trai, hoặc có thể nói là một cậu bé…Cậu bị y tá đưa trở về phòng, bàn tay tóm chặt lấy ống tay áo của y tá, biểu cảm trên mặt vừa có nét con trẻ ngây thơ xen lẫn lo lắng, bất biệt từ lúc trông thấy tôi và Khương Tự, sắc mặt cậu ta càng thêm đề phòng mà nấp sau lưng y nhìn Khương Tự, lại nhìn sang… cậu bé ta và Khương Tự có vẻ ngoài giống nhau y bất giác nắm chặt tay bạn trai, mà Khương Tự không hề phản ứng. Hắn chỉ bình thản nhìn về phía tôi giới thiệu “Em ấy tên… Khương Lâu.”“À…” Tôi nhất thời không biết làm sao đành lộ ra nụ cười có lệ, sau đó cận thận nói. “Khương Lâu, xin chào. Tôi là Lương Thiếu Đông…” Tay tôi vươn ra chưa được hai giây thì Khương Lâu bỗng dưng hét lên, tiếng hét thảm thiết khiến tôi bất giác rụt vai lại. Tôi đứng sững ở đó không biết làm tá nhanh chóng và thuần thục giữ lấy một Khương Lâu điên cuồng đấm đá, bên ngoài bác sĩ mở cửa tiến vào, bọn họ bình tĩnh khống chế bệnh nhân đang rơi vào trạng thái kích đầu đến cuối Khương Tự chỉ vô cảm đứng nhìn, tựa như một người qua đường, không buồn không vui xem một trò giải trí nào đó.“Hôm nay không thể gặp.” Bác sĩ vừa cất ống tiêm vừa ra lệnh y tá đưa bệnh nhân về phòng, cũng không nhìn bọn tôi, nhưng tôi biết ông ta đang nói với Khương Tự. “Cậu ấy sợ người lạ, đặc biệt là những người có dáng vẻ công kích. Lần sau tới một mình thôi, hoặc là đừng tới.”Bác sĩ nói xong thì đi, để tôi và Khương Tự đứng như trời trồng trong phòng. Một lúc sau tôi mới mở miệng “Em chỉ muốn bắt tay thôi…”“Ừ, không trách em.” Khương Tự đi ra ngoài, còn tôi dõi theo bóng lưng hắn. Vì chẳng biết nói gì cho phải nên đành im lặng lẽo đẽo theo rời khỏi bệnh viện cùng Khương Tự, ngoài cổng bệnh viện là một tỉnh lộ vắng hoe, hai bên đường bao la ruộng đồng xanh Tự bước đến gần bờ ruộng, đột nhiên nghiêm túc nói “Ngày xưa nhà anh cũng làm ruộng mà.”… Ơ?“Hồi nhỏ anh từng giúp mẹ gieo mạ và nuôi heo đấy.”Tôi lặng thinh, vì lối sống này tôi cũng trải qua rồi. Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng nông thôn nên cảm thấy bình thường, tuy nhiên lời này từ mồm Khương Tự nói ra lại có chút lạ lẫm. Rất khó để hình dung được một người không biết xào rau như hắn lại từng gieo mạ, nuôi heo.“Lúc anh 7 tuổi, mẹ anh bán nhà, sau đó mang anh và em trai lên thành phố tìm cha.” Dường như Khương Tự không quan tâm việc tôi có nghe hay không, hắn cứ lẩm bẩm như bước lên một bước nắm bàn tay kia, chỉ thấy lạnh lẽo.“Bọn anh đến một nơi xa lạ. Xe hơi xa xỉ, quân đội nghiêm trang, nằm mơ cũng chưa từng ở được gian phòng này, và có nằm mơ cũng không gặp người muốn gặp. Rồi anh đã biết, hóa ra cha anh là quan chức cấp cao, ông nội thì làm tướng. Gia đình anh giàu có và sang trọng, anh mang thân phận cao quý và nắm trong tay quyền lực ba đời.” Hắn cười bảo.“Nhưng anh còn chưa kịp nhận ra đó không phải một giấc mơ thì mẹ anh đã chết, em trai phát điên.”Lòng tôi căng thẳng, tôi siết lấy tay hắn, níu đôi chân Tự bị tôi giữ tay nên không bước nữa. Tôi thấy hắn đang nhìn thẳng vào hoàng hôn, đôi con ngươi phản chiếu ánh chiều tà rực đỏ tựa như ngọn lửa đang cháy bùng.“Bọn anh chứng kiến mẹ bị tra tấn đến chết.”“Em biết chúng tra tấn mẹ anh thế nào chăng, chúng mở camera lên để ghi hình gửi cho cha anh, sau đó…”..Tôi phong kín lời anh, khẽ khàng và dịu dàng hôn lên đôi môi ấy. Anh nhìn tôi, ngọn lửa nơi đáy mắt như bị gió mạnh thổi qua, nó run rẩy từng hồi nhưng kiên cường không dập tắt. Tôi không ngừng mút mát cánh môi kia, chẳng có một tia tình dục nào, tất cả đều là tình yêu dành cho anh cố gắng biểu đạt sự thương tiếc trong lòng mình để anh đừng sợ, mọi thứ qua rồi. Đừng hận, em ở đây. Cũng đừng khóc, anh còn em bên này có em thương anh, yêu anh. Quá khứ của anh em không kịp tham dự, nhưng tương lai của anh em nhất định tham nhớ đến một câu mà tôi cho rằng nó là lời giả nhưng, nhìn Khương Tự khóc giờ phút này, tôi đột ngột nhận ra Trên đời có một thứ tình yêu gọi là sâu đậm, bao nhiêu đau khổ khắc sâu trong Tự, em nguyện đời này trả giá vì anh. Em cầu khẩn với ông trời cho anh thôi khổ đau và dằn vặt, giải thoát anh khỏi bất kỳ sự trói buộc nào, mong anh cả đời bình an, vui 7Edit ThỏTrời dần đen, gió mơn man thổi qua đồng ruộng mang theo hơi lạnh. Chúng tôi ngồi trên đám cỏ dại dưới đất cũng không rõ bao lâu. Khương tự dựa vào tôi, đôi mắt nhắm tựa như ngủ rồi. Tôi khá lo hắn sẽ cảm lạnh nên nhẹ nhàng lay vai hắn, nhìn sắc trời cũng đến lúc quay về, vì vậy tôi ngồi xổm xuống, sau đó xốc hắn lên lưng. Tôi nâng mông và giữ lưng hắn, từng bước từng bước đi về lối đêm buông thật nhanh, tôi không nhìn rõ đường cho lắm. Hơn nữa nơi này xa xôi, ngay cả đèn đường cũng chẳng thấy đâu. Tôi đành nương theo ánh trăng sáng ngà chân ướt chân ráo mà đi vậy. Có chút gì đó quen thuộc dâng lên, dường như ngày xưa tôi cũng từng cõng một kẻ thế này, bước trên con đường tối vắng phải rồi, đúng là có một lần như tôi 15 tuổi, vì chăm sóc mẹ bệnh nặng nên cuối tuần đều phải băng qua mười mấy đường núi, ghé trạm y tế trấn trên để mua thuốc cho kia mua thuốc xong đi được nửa đường thì nhìn thấy một thằng nhóc gầy gò ngồi xổm bên cái ao nuôi cá của người còn tưởng rằng con ai đang ngồi chơi, ai ngờ giây tiếp theo đã nghe bùm’ một tiếng, thằng nhóc lao bổ xuống ao. Lúc đó tôi sững sờ, không mảy may nghĩ ngợi mà chạy sang cứu nó. Ném thuốc trên mặt đất, tôi còn không cởi quần áo thì nhảy xuống kéo nó lên. May là phát hiện kịp thời nên nó chỉ sặc nước, tuy nhiên hỏi cái chi nó cũng chẳng trả lời, thậm chí còn muốn cắn tôi nữa đấy. Tôi bảo đưa nó vào đồn cảnh sát trấn trên thì nó dọa rằng sẽ cắm đầu tự cách, tôi một thân ướt đẫm cõng một thằng nhóc cũng ướt đẫm và bệnh thần kinh không kém, trở về nhà điên vô cùng tận, cắn trên vai tôi một phát thật sâu, chờ khi tôi về đến nhà máu đã chảy đầy đó về sau tôi không dám cõng ai trên lưng. Sợ lắm, thật một mình lảm nhảm chuyện xưa lắc xưa lơ, bỗng dưng nghe được Khương Tự nằm trên lưng tôi cười.“Anh cười gì hả, đau lắm. Giờ vẫn còn dấu răng đó thôi, thằng nhãi chết tiệt.” Ngoài miệng thì oán giận thế đấy nhưng lại bất giác cọ đầu vào mặt bạn trai, Khương Tự vui thì được Tự cách lớp áo mà sờ chuẩn xác lên vết sẹo. “Ở đây.”“Ừm.” Tôi mất tự nhiên mà rụt cổ. “Nhưng thằng nhóc kia hôm sau đã chạy, nó tên gì em cũng không biết, tìm mấy hôm cũng không tìm được, chẳng biết đi đâu.”“Nó bị người ta bắt trở về.” Khương Tự nói. “Nó vốn nhát gan, cho rằng cái người cứu nó cũng được kẻ khác sai đến bắt nó, vì thế nửa đêm bỏ trốn rồi.”“Ơ… Ơ?! Sao anh biết?”“Bởi vì… thằng nhóc lấy oán trả ơn đó chính là anh.” Khương Tự cười đến ho khan.“…Em đệch.”“Lúc anh và em trai được cứu trở về, bọn anh đều có vấn đề về tâm lý, buộc phải cách ly trị liệu. Ông nội anh nhốt anh ở một trấn nhỏ heo hút, thứ nhất không để người khác dễ dàng phát hiện ra, thứ hai để tiện cho việc điều trị.”“Anh bị nhốt tàn nhẫn suốt ba năm, mỗi ngày đều tìm đường chạy trốn. Khó khăn lắm mới đào thoát được thì bệnh trầm cảm nặng hơn, anh muốn tự sát. Nếu em không cứu anh, có thể ông nội anh sẽ chỉ nhìn thấy một thi thể.” Hắn câm nín không nói nên lời, tôi và Khương Tự đúng là có duyên!“Gượm đã, anh đã sớm biết người kia là em?” Tôi nhận ra có gì đó hơi sai Tự chỉ nhìn tôi, trời quá tối nên không thấy rõ nét mặt hắn. Tôi thở dài, xoa xoa đầu hắn. “Kệ, dù sao em cũng thích anh.”“….Ừ!”Vậy là sáu năm sau, lần nữa tôi lại bị thằng nhóc chết bầm này cắn; vẫn là vị trí cũ, vẫn là cảm giác đau điếng như xưa.***Màn đêm tăm tối, trăng lạnh mông lung, tôi và Khương Tự đứng ven đường bắt xe về nhà. Kết quả chờ cả canh mà một chiếc xe đều không nói với Khương Tự. “Chắc đêm nay chúng ta ngủ bụi quá.”Khương Tự nhìn tôi, hắn móc điện thoại ra gọi. Không đến 3 phút, một chiếc xe việt đã lóe đèn đã dừng trước mặt bọn tôi. “Lên xe.”Tài xế là một gã đầu đinh, làn da ngăm đen, ánh mắt sắc bén và tác phong nghiêm túc. Thấy tôi vẫn luôn quan sát y, y liếc tôi qua gương chiếu hậu, bèn nói “Chào cậu, tôi là Lục Hổ.”“Chào anh, em tên Lương Thiếu Đông.” Tôi cũng lễ phép trả đó y im đường lặng thinh, Lục Hổ cứ thế đưa bọn tôi về chung cư Khải Đạt. Lúc tôi đi vào trong và ngoảnh lại nhìn, xe việt dã đã biến mất.“Anh ta về rồi ư?” Tôi nghi hoặc hỏi.“Không, ở gần đây quan sát.”Tôi sực hiểu. “Anh ta vẫn luôn theo anh?” Khó trách vừa gọi điện đã có mặt tức Tự lười biếng ừm’ một tiếng và giải thích. “Anh ta do ông nội anh sai đến đây, xuất thân từ bộ đội đặc chủng, bắn súng giỏi lắm.”Tôi cảm thán, đúng là lần đầu tiên tôi nhận ra thứ gọi là Thái tử sống trong cung’ ….Vợ tôi, sao giống con chim vậy…Thang máy Ding’ một tiếng báo hiệu tầng 18 đã đến nơi. Tôi vào nhà nấu cho Khương Tự bát mì và trứng rán, ăn xong đi tắm rồi ngủ...Sáng hôm sau phải rời giường đi học, cả hai mệt đứ Tự mơ màng dậy theo. Sau đó hắn không về lớp mình, ngược lại bám tôi sát gót. Lúc tôi nghe giảng thì hắn gối đầu lên tay tôi đánh một giấc ngon lành. Nếu là trước kia, nhất định tôi sẽ lay hắn tỉnh và đừng hòng ôm lấy tay tôi. Bởi lẽ có không ít kẻ đang lén lút nhìn bọn tôi đấy!Nhưng hiện tại mà nói, càng hiểu hắn tôi càng thêm đau lòng. Mấy chuyện vặt vãnh ngày thường cứ chiều ý hắn thôi, tôi không mong gì hơn, hắn mở lòng với mọi thứ xung quanh cũng trưa chúng tôi mua đồ ăn về nhà. Ba món, một canh, Khương Tự ăn đến híp mắt thỏa mãn. Lúc hắn nằm trên thảm cho tiêu cơm còn sống chết vuốt ve cơ bụng tôi, tôi hừ hừ hai tiếng mà cũng không thôi Tự cười ngây bầu không khí hài hòa, tôi tỏ ra bâng quơ nói. “Tối nay em về ký túc xá ngủ, anh ở nhà phải ngoan, nhớ chưa?”Nụ cười trên môi hắn lập tức tan đi. Khương Tự mím môi, tay vẫn còn đặt trên bụng tôi nhưng không khí đã lạnh hơn rồi.“Hội Học Sinh sẽ kiểm tra, nếu phát hiện em không về sẽ ghi tên em đó… Anh thông cảm cho em nha, vợ.”Vợ tôi lộ ra biểu tình bất mãn. “Ghi thì ghi.”“Được rồi, anh đừng bốc đồng. Hay là học kỳ sau em xin ngoại túc? Anh chịu không?”Vốn dĩ tôi định năm ba mới ngoại túc, nhưng tôi đã mềm tình tôi rất muốn quấn quýt với vợ tôi, nhưng việc học cũng quan trọng lắm. Nếu bây giờ ở cùng nhau, tôi có thể khống chế được bản thân nhưng hắn thì chưa chắc… Đúng chứ nhỉ? Hơn nữa nhà trường hay đột xuất kiểm tra sinh viên cũng là một vấn tự miễn cưỡng đồng được đăng tại êm gió lặng hơn mười hôm, tôi và Khương Tự cùng nói chuyện yêu đương, đôi khi hò hẹn hoặc làm tình, từng ngày trôi qua hạnh phúc và hòa tôi vẫn luôn tìm một cơ hội để đến bệnh viện ngoại ô. Về bệnh trạng tinh thần của Khương Lâu và Khương Tự, tôi cần phải biết rõ ngờ lúc tôi trốn học chạy đến bệnh viện, y tá kia nói không phải thân nhân không cho vào thăm, ngay cả cửa chính còn chưa đặt chân thì đã bị tiễn u ám quay về, xui xẻo làm sao bị Khương Tự bắt dính, còn hỏi tôi có trốn học chơi bời lêu lổng hay không! Tôi đệch, tôi là loại người đó sao? May mà đầu óc tôi nhanh nhạy, “Hôm nay kỷ niệm 200 ngày tụi mình quen nhau, em đi chuẩn bị bất ngờ cho anh!”Nhìn gương mặt Khương Tự ửng hồng, lưng tôi vã hai tầng mồ hôi hột. Tôi ôm hắn vào lòng, thấp thỏm không dám để hắn trông thấy nét mặt tối tôi nấu một bàn ăn thật ngon, điểm tô thêm hoa hồng và ánh nến, sau đó cùng hắn ân ái trên giường việc này mới có thể êm Tự hạnh phúc bảo “Đông Đông, anh thấy mình cứng lên rồi…”“…” Tôi nằm giả 8Edit ThỏVì không gặp được Khương Lâu nên tôi quyết định gặp Bàng Huy trước đã. Nếu thật là Khương Tự nổi điên đâm người ta, dù sao tôi cũng nên mua hoa quả đến chia thăm khắp nơi mới biết Bàng Huy đang nằm ở bệnh viện trung ương, lần này tôi không dám trốn học, chỉ lấy cớ ra ngoài tham gia hoạt động với chi đoàn và nhờ đàn chị tôi gọi sang một phát, như thế mới yên tâm mà rất dễ dàng tìm thấy phòng 307 theo địa chỉ ghi trên giấy. Mở cửa, đây là phòng bệnh nhỏ có một giường và một nhà vệ sinh, còn có vài thiết bị điều trị nữa. Gian phòng tràn ngập mùi thuốc sát trùng khiến tôi thấy không thoải Huy nằm trên giường bệnh, chân trái và tay phải bó thạch cao, chỗ khác đắp chăn nên không nhìn rõ có phải cậu ta bị đâm hay thấy tôi xuất hiện trong phút chốc, Bàng Huy đã sửng ho một tiếng, cầm giỏ hoa quả đi qua, chậm chạp nói “Bàng Huy, tôi đến thăm cậu đây.”Bàng Huy lắc đầu như điên, chợt run rẩy “Cậu… đi… đi.”Tôi kéo ghế ngồi, lấy dao gọt trái cây bắt đầu gọt táo. “Tôi vừa tới cậu đã đuổi rồi?”“Vì sao cậu tới đây…” Sắc mặt Bàng Huy tái nhợt.“À, nghe bảo cậu bị đánh nên đến thăm, mình với nhau anh em cả mà.”“…Ý cậu là sao?” Bàng Huy biến sắc. “Tôi thảm như vậy là do ai làm, chẳng lẽ cậu không biết?”“…” Tôi ngừng giây lát, không nói chuyện. Thẳng đến khi gọt sạch vỏ của quả táo xong, tôi bèn đưa cho Bàng Huy, khẽ nói. “Giờ thì biết.” “Biết cái gì?”Thanh âm của Khương Tự vang lên ngoài Bàng Huy run lên, quả táo rơi xuống sàn nhà, lăn lông lốc. Môi cậu ta trắng bệch, cơ thể run lên như lá rụng trước gió thu. Thật lòng mà nói đây lần đầu tôi trông thấy một Bàng Huy cao lớn trở nên sợ hãi như thế này, đủ có thể chứng minh bóng ma tâm lý trong lòng cậu ta kinh khủng ra tôi lộp bộp một tiếng, quay Tự đứng ở cửa nhìn chằm chặp tôi giây lát, sau đó chậm rãi liếc sang Bàng Huy. Ánh mắt hắn như loài rắn độc, từ trước tới nay tôi chưa từng bắt gặp biểu cảm là… ánh mắt rất tàn làm cho tôi giật thót chính là khẩu súng trên tay Khương Tự, thứ vũ khí có thể khiến người khác óc rơi đầy sàn.“Mày nói gì với em ấy vậy?” Khương Tự hờ hững nhìn Bàng chậm rãi đứng lên, Lục Hổ cũng xuất hiện sau lưng Khương Tự. Nhưng anh ta không làm gì khác ngoài việc im lặng đứng đó và không định ngăn việc Khương Tự sắp làm tiếp đủ biết khẩu súng là thật hay giả, tôi nói với Khương Tự rằng “Đưa súng cho em.”Khương Tự không phản dịu giọng nói thêm một lần.“Vợ, nghe lời em.”“Anh đã cấm không cho em thăm nó.” Hắn mở miệng.“Vâng, em biết rồi.” Tôi thành khẩn nói. “Vợ, chuyện nhà đóng cửa dạy nhau, ở ngoài cho em chút mặt mũi. Anh đưa em khẩu súng.”Tay Khương Tự run lên, tôi đi đến trước mặt hắn, thản nhiên cầm lấy thứ đồ nguy hiểm bỏng tay kia ném cho Lục Hổ. Tôi ôm hờ Khương Tự kéo ra ngoài, lúc đi ngang người đàn ông tôi còn lạnh lùng nhìn anh ta một Hổ bình tĩnh thu lại khẩu súng, phớt lờ tôi.***Khương Tự cắn bả vai tôi, tôi cố chịu, cũng mặc kệ đám người xung quanh chỉ trỏ vây xem. Tôi ôm hắn rời khỏi bệnh viện và đến một công viên gần đó. Nơi này hơi vắng, chỉ có vài người lớn và đám trẻ nhỏ vui nhận ra mình quá cưng chiều Khương Tự. Ba ngày không đánh, hắn leo mái nhà gỡ ngói; chiều hắn vài hôm, hắn chơi cả súng rồi!Tôi tách Khương Tự đang dính chặt trên người tôi ra.“Khương Tự, có phải em quá cưng chiều anh?” Tôi hỏi mắt Khương Tự nhìn chằm chằm thảm cỏ, giống như không nghe thấy cái gì và cũng ngang bướng không chịu nhận sai.“Nhìn em.” Tôi bóp cằm hắn, ép hắn phải đối diện với mình. Khóe mắt hắn đỏ hoe, sắc mặt trắng bệch. Vì tôi hơi mạnh tay nên cằm hắn xuất hiện một vệt ửng hồng. Tôi khựng lại, động tác cũng nhẹ hơn.“Em lừa anh.” Khương Tự cầm lấy tay tôi, giọng lạnh buốt. “Hôm qua vốn không phải kỷ niệm 200 ngày chúng ta quen nhau, em lừa anh đến bệnh viện thăm Khương Lâu, hôm nay lại lừa anh gặp Bàng Huy.”Tôi không quá ngạc nhiên vì sao hắn biết được những chuyện này. Tựa như chúng tôi làm gì Lục Hổ cũng nắm rõ thì chỉ cần việc gì Khương Tự muốn biết, nghiễm nhiên hắn sẽ có cách moi ra.“Anh hận nhất người khác lừa mình. Em lừa anh một lần, hai lần, hẳn sẽ có lần ba, lần tư?” Hắn ngẩn ngơ hỏi. “Lương Thiếu Đông, em thật sự yêu anh sao?”“Khương Tự!” Tôi nổi mẹ nó không yêu anh? Em không yêu anh mà trai thẳng như em lại cam tâm nằm dưới cho anh ra vào? Vì ở bên nhau em đã trả giá nhiều hay ít? Hai thằng bạn cùng phòng chuyển đi, còn bảo với em Tụi mày làm tao phát tởm. Lương Thiếu Đông em đối với anh thế nào chẳng lẽ anh không hiểu? Khương Tự, anh còn lương tâm không?Em yêu anh thật lòng, anh hỏi em yêu hay giả dối. Em không biết trả lời làm sao. Em nói yêu, liệu anh có tin em? Nếu tin tưởng anh sẽ không hỏi em, nếu không tin, em nói thế có ích lợi gì?Lương Thiếu Đông này là một thằng đầu đội trời, chân đạp đất; ngoại trừ việc cha mẹ qua đời thì không việc gì khiến em nản chí tôi sẽ không nói cho hắn biết rằng tôi tốt với hắn ra sao, vì hắn đánh đổi thế nào. Đây không phải làm màu hay ra thường Khương Tự rất hay ghen, tôi nói nhiều với người khác hai câu hắn đã xụ mặt. Từ lúc yêu hắn, tôi hạn chế giao tiếp với bạn bè xung quanh, mối quan hệ thu nhỏ lại chỉ còn đàn chị, Lý Minh và hắn. Vỏn vẹn ba người, nhưng tôi muốn Khương Tự hiểu rằng tôi yêu không cho tôi ra ngoài chơi, sợ tôi thay lòng. Tôi vốn là phó bí thư chi đoàn và ban cán sự, trước kia sống trong ký túc xá cũng thường chơi bời giao lưu, nhưng từ khi quen bạn trai thì gần như ngưng hẳn. Tôi muốn hắn biết rằng tôi yêu phô bày quá khứ trần trụi trước mặt tôi, hắn để tôi xem vết thương của hắn, tôi cũng cho hắn thấy tình yêu của quan tôi thực bình thường, không tối tăm hay thủ đoạn, nhưng bởi vì hắn là Khương Tự nên tôi đành cam chịu sự áy náy với Bàng Huy. Vốn định nghĩ xem nói với hắn ra sao, khuyên hắn về sau đừng hành động đẫm máu và bạo lực như thế nữa, nhưng…Lương Thiếu Đông tôi cũng là người, dẫu rằng tính cách xoàng xĩnh. Và lòng nhiệt thành của tôi vừa dâng đến trước mặt bạn trai đã bị hắn tạt cho một chậu nước lạnh, rét đến thấu buông tay, không muốn nhìn hắn Tự lần nữa bắt lấy “Em giải thích với anh đi!”Tôi thật sự mệt mỏi. “Chúng ta nên tạm xa nhau một thời gian.”Khương Tự trống rỗng nhìn tôi, thật lâu sau, run run hỏi “Em nói gì?” Edit ThỏAnh trai tên Khương Tự, em trai tên Khương Lâu, đó là tên của bọn trước, Đông Đông và Khương Tự ở bên này, sau khi bị bắt cóc trở về, Khương Lâu nói dối mình là Khương Tự. Bởi vì Khương Tự thật sự đã bị chấn thương tâm lý, cậu ta không biết chính mình là ai, cho nên những người khác không thể tưởng tượng được Khương Lâu sẽ làm ra những chuyện ghê gớm này. Sau đó Khương Lâu tìm mọi cách đưa Khương Tự đến viện điều dưỡng, còn mình đánh tráo thân phận để đi tìm và theo đuổi Đông Đông, cứ thế bọn họ ở bên này là hồi ức kiếp trước của Lương Thiếu Đông, cậu thiếu niên gầy gò trong phòng là Khương Lâu tức Khương Tự mạo danh suốt từ đầu truyện đến giờ. Mạch truyện từ chương 1 đến giờ là Lương Thiếu Đông thụ x Khương Tự mạo danh công, chàng trai bệnh tim vặn vẹo thích làm nũng, thủy chung 1×1; Lương Thiếu Đông không tình tay ba hay dây dưa gì với nhân vật phụ anh trai người từng là người yêu của mình ở kiếp trước kia. Cả làng yên tâm nhé, vì trọng sinh là tiểu tiết mà thôi vì nó được kể lại thông qua vài ba chương chứ không phải chính truyện!Và, vết cắn trên vai Lương Thiếu Đông chính là công quân của chúng ta cắn, không phải anh trai kiếp trước kia. Tự nhi muốn đánh dấu chủ quyền từ lúc nhỏ nên cố tình cắn Đông Đông thật sâu cho in vào da thịt luôn> Lớn lên vẫn cố tình cắn tiếp để nhắc nhở rằng Đông Đông là của nhận ra mình đang đứng ở một gian phòng xa này rất rộng, từ nội thất tinh tế đến giấy dán tường màu sắc dễ chịu, có thể cho thấy chủ nhân của căn phòng rất nhã nhặn. Giường và bàn ghế được làm từ gỗ được điêu khắc mang lại cảm giác ấm áp cho người xem, cửa sổ mở toang đón nắng vào phòng. Ngoài hiên gió mát đong đưa làm bức rèm màu xanh lam bay bàn có một người đang gục đầu. Hắn mặc quần dài và áo phông, tấm lưng cong tạo thành một đường cung rất đẹp. Bởi vì quá gầy nên nhìn hơi mỏng thắc mắc hắn đang làm thể theo suy nghĩ của tôi, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, rồi một giọng nói không thể nào quen thuộc hơn chợt vang lên “Tôi có thể vào chứ?”Bóng lưng kia đột ngột nhổm dậy, hắn chậm rãi ngồi ngay ngắn, xoay người nhìn cánh cửa vẫn luôn đóng, khi đó gương mặt hắn đã hoàn toàn rơi vào tầm mắt khiếp sợ vô cùng, bởi vì hắn và Khương Tự của tôi giống nhau như đúc… Nhưng lại hoàn toàn không giống nhau. Tóc hắn quá dài, dường như che khuất bên mắt phải, gương mặt tái nhợt, hanh hao, đôi con ngươi hiện lên tơ máu. Hắn thật sự quá gầy, gầy đến mức trơ xương. Tôi nén thở mà nhìn hắn, nhất thời tôi không thể phân biệt được kia là Khương Tự hay là Khương Lâu, rốt cuộc tôi đã gặp phải khó khăn trong việc phân biệt hình dáng của hai anh em nhà mở, tôi trông thấy một kẻ có ngoại hình giống y đúc tôi bước tới… Sẽ tạm gọi là Lương Thiếu Thiếu Đông rạng rỡ tươi cười xuất hiện — lần đầu tiên tôi quan sát bản thân ở góc độ này, điều đó tôi có phần kinh ngạc. Thì ra đối với người khác, tôi là thế này sao? So với tự nhìn mình trong gương quả thật không giống lắm.“Làm gì đó?” Lương Thiếu Đông Tự không trả lời.“Vì sao im lặng? Rõ ràng hôm qua còn nói cơ mà.”Lương Thiếu Đông có chút bất mãn, nó tiến lên vài bước, tôi theo bản năng lùi về sau… Tôi phát hiện nó xuyên qua người tôi dễ như trở bàn tay, tôi cúi đầu nhìn thân thể gần như trong suốt của mình, chợt bừng tỉnh… Thì ra tôi đang nằm mộng. Và tình huống này là cảnh trong mơ?“Đây là gì thế?” Lương Thiếu Đông cầm lấy mảnh giấy trên bàn, hứng thú nhìn một chút rồi bình luận “Tuy vẽ bố cục người chưa cân xứng nhưng mới học cũng khá rồi, đây là ai? Anh cậu hửm?”Tôi kinh ngạc nhìn bọn họ. Anh hắn ư? Khương Tự là anh, tôi đương nhiên biết. Nói cách khác, người gầy gò ít nói này — là Khương Lâu? Khương Lâu mấp máy môi không nói, hắn hơi cúi đầu, tóc mái che khuất ánh nhìn và biểu cảm. Thế nhưng tôi có thể nhìn thấy hắn thì thào hai nói Là Thiếu Đông không rõ lắm, chỉ ghì lấy vai hắn mà lải nhải “Tại sao không vẽ cậu vào? Chúng ta là người một nhà, tôi đã nói em của Khương Tự cũng là em của tôi, cậu phải xem tôi là anh đi chứ. À không, anh vợ cũng được… Nghe hơi xoắn, thôi cứ gọi là anh đi ha ha… Tuy rằng bố cục chưa cân xứng nhưng cũng là tấm lòng của cậu, tôi sẽ nhận nó. Cố lên nhé, Khương Lâu.”Sau đó, tôi nhìn chằm chặp vào biểu cảm của Khương Lâu. Vẻ mặt này, ánh mắt này, mỗi khi bất an sẽ rũ mi và cào nhẹ ngón tay —— hắn, rõ ràng chính là Khương Tự mà tôi biết. Những động tác trong lúc lơ đãng hoàn toàn giống nhau, cho dù ngoại hình của hắn thay đổi rất nhiều tôi cũng không nhầm cảm thấy choáng Lâu? Tại sao lại là Khương Lâu? Hắn rốt cuộc là ai? Rõ ràng hắn là Khương Tự!Có lẽ trong mơ nên tình huống khác với bên ngoài, do đó có việc thay đổi tên? Nhưng dù hắn gọi là gì, hắn vẫn là Khương Tự mà tôi biết…Ngay lúc đó, một người khác đã xuất hiện. Cậu ta mỉm cười ôm lấy tôi từ đằng sau, cười hỏi “Hai người làm gì đó, sao không xuống lầu ăn cơm, ông nội còn đang chờ kìa.”Tôi im lặng mà nhìn Khương Tự kia, rõ ràng là hai anh em song sinh nhưng vẫn nhìn ra điểm khác biệt. Một Khương Tự vốn được tôi cưng chiều, che chở lại trở thành Khương Lâu lầm lũi, kiệm lời; còn một Khương Tự lạ lẫm kia thì vô cùng vui vẻ, sáng lạn. Quả thật trong trí nhớ của tôi, ấn tượng về hai người đã hoàn toàn đảo nữa tôi nhìn về Khương Lâu đang ảm đạm, ánh mắt hắn trước sau như một chỉ nhìn về phía tôi, hoàn toàn làm lơ anh trai của hắn. Trong mắt hắn chỉ có tôi duy nhất, cũng chỉ nguyện ý nhìn tôi mà cảm thấy… rất như tôi hiểu ra điều gì rồi. Hóa ra đây không phải mộng —— đó là một đoạn ký ức xa xăm đổ về từ kiếp trước. Hóa ra mọi thứ mà Khương Lâu’ ở viện điều dưỡng nói với tôi đều là sự thật. Cậu ta không lừa tôi, nhưng dù cả kiếp trước hay kiếp này đối với hai anh em bọn họ mà nói, vẫn là hai kẻ hoàn toàn bất dĩ tôi rơi vào hỗn loạn là vì tên của họ bị tráo đổi. Lòng tôi vẫn luôn tâm niệm một gã trai ưa làm nũng lẫn dục vọng ham muốn chiếm hữu điên cuồng là Khương Tự đấy thôi – và rốt cuộc hắn, kiếp trước tên là Khương Lâu. Còn kẻ đáng thương vẫn sống mười mấy năm qua trong viện tâm thần, tên Khương thay đổi dường như không chỉ còn thay đổi người yêu tôi rồi.****Tựa như xem phim, tôi của kiếp này trông thấy tôi của kiếp thực tôi so với hiện tại cũng chẳng có gì khác biệt, vẫn là từ nhỏ sống ở nông thôn, thời thiếu niên cha mẹ qua đời, chỉ ngoại trừ điều trước tôi cũng cứu một cậu bé trong nước. Cậu bé lầm lũi ít lời, sống như tự kỷ. Nhiều lần tôi muốn đưa nó đến cục cảnh sát nhưng nó rất cảnh giác tôi, chưa bao giờ chịu theo tôi ra trấn nhỏ. Khi đó tôi cũng không biết thân phận nó, càng không biết vì sao nó kỳ thị với thế giới bên vừa chăm sóc mẹ lâm bệnh nặng, vừa phải để mắt đến thằng oắt không rõ lai lịch. Tôi sợ lúc tôi lơ là nó sẽ đi tự sát, thậm chí tôi cũng từng cảm thấy rất mệt mỏi. Áp lực đè nặng lên tôi, vì mỗi lần trở về nhà xung quanh đều lặng im đến đáng vận mệnh cũng không có gì đổi thay, mẹ tôi vẫn qua đời, sau đó cha tôi cũng đi chìm trong đớn đau và khổ sở, bệnh nặng thập tử nhất sinh, suốt ngày chỉ nằm đờ đẫn trên giường, cuộc sống hoàn toàn dựa vào thím và Tiểu Mai chăm tôi bệnh hôn mê không rõ thì thằng nhóc kia lại trở nên thông suốt. Nó ngồi ở mép giường chăm tôi, mỗi lần tôi tỉnh dậy đều thấy đôi con ngươi trong veo của nó nhìn tôi như tháng sau tôi khỏi bệnh rồi, mà bệnh trạng của nó dường như chuyển biến tốt hơn, đã bắt đầu nói đầu tiên nó nói chính là “Đông Đông.”Tôi lặng thinh thật lâu, nước mắt bất giác tuôn dài, bỗng dưng khóc tên ấy, chỉ cha mẹ mới có thể gọi đó vài thứ đã thay đổi. Mất đi cha mẹ, tôi dần dần đón nhận thằng nhóc này; chẳng những cho nó cái tên mà còn xem nó như người thân của mình. Tôi quan tâm nó, che chở nó, hết thảy dịu dàng đều dành cho nó mà mừng chính là bệnh tình nó cũng chuyển biến tốt đẹp, nó nói chuyện ngày càng nhiều hơn, đôi khi sẽ mỉm cười với tôi, hơn nữa bám theo tôi sát gót… Mà ngay lúc tôi không chú ý, dường như tình cảm đôi bên đã nảy sinh đến mức không thể chuyển tôi cùng nhau trải qua những chuyện vui vẻ, khổ sở, xúc động, đắng cay…Mà thân thể tôi lúc này trong suốt, cứ thế phiêu đãng giữa không trung; tôi đứng ở ngoài nhìn vào tôi’ và nó thổ lộ nhau, hôn môi nhau, đối xử nhau chân thành.“Khương Tự à, tôi yêu cậu…”…Không, tôi chẳng muốn nhìn tiếp nữa. Dù đây là tôi của kiếp trước, dù đây là dối gian hay chân thật đều không phải chuyện của mình. Người đó không phải tôi, mà cậu trai kia càng không phải Khương Tự mà tôi vận mệnh tựa như bùa chú, có một sức ép vô hình nào đó buộc tôi phải tiếp tục trải trạng của Khương Tự dần khá hơn, cậu ta dần nhớ hết mọi thứ. Vì thế theo lẽ tự nhiên, sau khi tôi thi đại học xong – vào thời điểm nghỉ hè, Khương Tự đã đưa tôi về gặp ông nội. Ông lão thấy Khương Tự bình an trở về thì vui mừng rơi lệ, cho nên đối với việc chúng tôi ở bên nhau, ông không phản đối hay đồng ý, chỉ im lặng quan sát mà đó tôi gặp được em trai sinh đôi của Khương Tự, hắn là Khương Lâu.“Vợ này, cậu yên tâm nhé, em của cậu cũng là em của tôi.” Bằng một cách nuông chiều,tôi đã nói với Khương Tự như đứng bên ngoài nhìn hết thảy mọi chuyện xảy ra, tôi thấy kiếp trước của mình đã đối xử rất dịu dàng với Khương Lâu, từng chút từng chút mà giúp Khương Lâu mở lòng. Tôi thấy Khương Lâu dần giống với anh hắn, chậm rãi chìm đắm trong tình yêu, kế tiếp là giãy dụa, khổ đau, ghen ghét… và oán hận điên nhìn Khương Lâu vẽ chân dung tôi và hắn trên giấy trắng, rồi hắn xé tan tành, lại vẽ, lại xé, cứ thế không ngừng lặp lại… Gian phòng của hắn vẫn luôn ảm đạm thiếu ánh đèn, hắn đứng nơi cửa sổ chẳng khác nào một bức tượng. Khương Lâu thật hèn mọn và khát khao, tham lam nhìn chằm chặp vào hai người ôm nhau trên bãi cỏ, chợt hắn đau đớn ôm lấy con mắt hắn vẫn nhìn về người ấy, nhưng chỉ có thể lẩm bẩm một mình. Hắn dùng thứ thanh âm chỉ hắn mới có thể nghe thấy và không ngừng gọi tên người ấy.“Đông Đông…”Ngoài hiên, hai gã trai đang hôn môi ngọt cuộc Khương Lâu điên mất, hắn không khống chế được bản thân mà ngồi sụp xuống, nước mắt rơi trên sàn nhà ướt để em xem nữa, van anh…Tôi thấy bóng dáng của hắn mà lòng đau quặn thắt, chỉ biết nói trăm ngàn lần câu xin lỗi trong lỗi anh, đó chẳng phải em đâu, xin lỗi… Anh đừng khóc… Em ở đây, em ở đây mà…Em xin lỗi…Khương Tự nhanh chóng phát hiện sự bất thường của Khương Lâu, chắc hẳn là anh em sinh đôi nên tâm lý rất nhạy cảm, cậu ta nhận ra Khương Lâu đối với tôi có ý chuyện này mà Khương Tự rơi vào lo âu, ghen tỵ, cậu ta bắt đầu cố ý cản trở tôi đến gặp Khương Lâu. Mà cách Khương Lâu phản kháng kịch liệt nhất chính là —— hắn dụ dỗ ứng của tôi chỉ có khiếp sợ và phẫn nộ.“Vì sao cậu làm như thế? Tôi chỉ xem cậu là em trai mà thôi, cậu vĩnh viễn không thể thay thế Khương Tự.”Còn Khương Tự càng thêm tức tối.“Không ai có thể cướp đi cậu ấy, Lương Thiếu Đông là của tôi.” Khương Tự nói xong những lời này với Khương Lâu thì ngày hôm sau đã lặng lẽ đưa tôi rời khỏi căn nhà phía Khương Lâu, sau khi hay được tin này, bệnh tim của hắn đã đột ngột bộc phát, phải nhập viện ở phòng hồi sức đặc việc kế tiếp càng đơn giản trong một vụ tai nạn giao lúc hai xe tông vào nhau, tôi đã ôm chặt Khương Tự vào cũ đến đây là hết, thậm chí tôi chưa kịp nhìn thấy biểu cảm của Khương Tự, cũng không hề biết giây tiếp theo tôi rốt cuộc tỉnh lại trong cơn ác mộng thật dài. Gương mặt tôi tràn đầy nước chỉ nguyện mình chưa từng nằm chỉ muốn ở bên cạnh anh, vì thế em nguyện trả giá và đánh sợ hèn mọn, chẳng sợ đánh mất họ tên. Thuộc truyện Bạn trai bệnh kiều của tôi Lần đầu tiên nhìn thấy Khương Tự là ở bể bơi sân vận động. Khương Tự mặc quần bơi tứ giác màu xanh, tay chân hòa vào dòng nước xanh ngắt, màu da trắng nõn dưới điểm tô ánh đèn và bọt nước càng tôn lên vẻ đẹp ngọc ngà của chàng là một sinh viên khoa mỹ thuật ham vẽ, lúc đó tôi đã vỗ đét vào đùi.“Đệch! Thằng này trông ngon quá!”Tôi lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh, để dành làm mẫu sống vẽ tranh. Đây cũng là thói quen thường trực của tôi, trong điện thoại còn có rất nhiều mẫu sống; ngoại trừ người thì còn một ít phong cảnh và kiến trúc. Vì thế chụp xong tôi cũng chẳng bận tâm, tiếp tục cười nói với bạn bè, rủ nhau chơi bóng ngờ hai hôm sau tôi gặp lại oắt kia dẫn bóng về phía trước, chạy ba bước rồi nhảy lên đập vào rổ ngon ơ. Thật đẹp!Tôi huýt sáo, thọc thọc mấy thằng bên cạnh tôi. “Nó là ai, sao tao chưa gặp bao giờ? Thành viên chung đội hả?”“Nó tên Khương Tự, là sinh viên năm nhất. Kỹ năng chơi bóng cũng khá, cho nó gia nhập đội mình không phải không được, tuy nhiên…”Thằng bạn còn chưa nói xong, Khương Tự đã ngồi gập người ho khan một trận, tay ôm ngực bị người đỡ ra sân. Bước chân hắn lảo đảo như bay, sắc mặt tái mét đủ dọa người.“…Sức khỏe kém. Lại bị đỡ ra, xùy, trông nó cũng không dễ chịu.”Khoảnh khắc kia, tôi đã nảy sinh hứng thú với Khương Tự. Bạn nói xem, một người với thể chất yếu ớt đâu ai rảnh đi chơi thể thao, cũng không biết tên này đã dâng hiến bao nhiêu tình yêu thương cho bóng rổ?Vì thế tôi tung tăng đi bắt chuyện làm quen.“Này, Khương Tự.” Tôi cười khì vỗ vai Tự đang ngồi nghỉ ngơi, quay đầu nhìn tôi cười một cái “Lương Thiếu Đông.”Tôi buồn bực “Cậu biết tôi à?”Hắn nhẹ nhàng gật đầu ừm’ một tiếng, nếu không nghe kỹ sẽ không tài nào nghe nửa ngày không thấy vế sau, tôi gãi mũi, thầm than Khương Tự này thật bí ẩn, vì thế đành phải tự thân tìm đề tài.“Cậu thích vận động sao.” Hai lần gặp hắn không phải ở sân thể thao thì chính là sân bóng rổ.“Thân thể không tốt, bác sĩ khuyên rèn luyện sức khỏe thêm.” Hắn nói năng nhã nhặn, ôn hòa, gương mặt thì trắng trẻo thon thon, chiếc cằm nhòn nhọn; thoạt trông quá đỗi mong thế tôi thân quen Khương chết cũng không tưởng tượng được, thằng oắt này hao tốn nửa năm bẻ cong tôi, còn trở thành bạn trai tôi luôn tôi sớm biết… Mà ở đời đâu có nếu như.***Sau khi bâng quơ nhớ lại, tôi chợt phát giác có gì đó sai cạnh hắn một quãng thời gian, tôi nhận ra hắn làm quái gì thích vận động. Mỗi lần rủ rê ra ngoài chơi bóng hắn đều trưng vẻ mặt ứ đi, tôi hỏi Chẳng phải bác sĩ khuyên anh nên rèn luyện nhiều sao; hắn nhíu mày giả vờ tội nghiệp, ôm tim mà nói Tim anh yếu lắm, muốn nghỉ ngơi sa mạc khô cằn từ hắn lại thừa nhận, trước kia vì muốn tạo điểm nhấn với tôi nên mới liều mạng trình diễn cho tôi xem. Biết tôi thích bóng rổ nên hắn thường đến sân thể thao; hắn vẫn luôn ngồi xổm thủ thế, chờ tôi sa chẳng những cảm thấy thằng oắt này lớn lên hệt như con gái mà thủ đoạn cũng giống con gái y hệt. Tuy nhiên tôi hết cách, ai bảo hắn là bạn trai của tôi, tôi không bao dung hắn thì bao dung ai được. Mặc dù cũng có thủ đoạn, nhưng chỉ là thủ đoạn nhỏ xíu đáng Khương Tự có một thói quen khiến tôi không chịu oắt này khẩu vị nặng ghê hồn, nói ra tôi còn thấy ngượng, ừm, hắn thích SM…Nhớ lại ngày đầu quen nhau, hắn ngây thơ vô số tội, chỉ chạm môi nhau thôi mà đỏ mặt nửa ngày. Sau đó một bước lên mây, hắn dần dần lộ ra bản chất… Lúc tôi thấy hắn đem ra một đống dây thừng, ngọn nến, còng tay, tôi đứng chết trân. Khi định thần lại hắn đã trói tôi vào đó hắn làm rất cuồng bạo, chảy máu xem như chuyện nhỏ, tôi còn tưởng mông mình nứt luôn. Mẹ nó tôi là lần đầu nha!Đệch, mỗi lần hồi tưởng đều cảm thấy cúc hoa căng thẳng!Làm tình xong, tôi hút thuốc và nghĩ xem làm thế nào nói với Khương Tự về chuyện này, có lẽ nét mặt quá nghiêm túc nên làm hắn lo sợ. Tôi còn chưa hé môi thì Khương Tự đã quỳ xuống đất, ôm eo tôi nước mắt tuôn rơi. Hắn cứ vậy nhìn tôi, nhìn đăm đăm khiến tôi suýt khóc; tôi cảm thấy đau lòng nên thở dài bảo, việc này cho qua lại chỉ muốn vả mặt mình cho tỉnh. Tính nết Khương Tự giờ đây đều có một nửa do tôi dung túng hắn, quả nhiên tự làm tự chịu thôi!***Tôi đắng lòng không nơi giải tỏa, đành phải lên mạng chém gió ẩm ương. Dù sao không ai quen biết tôi, đôi khi đọc mấy bình luận của họ còn giúp tâm trạng tôi tốt hơn một tẹo. Đừng nói tôi chẳng hề gì, thực ra tôi cũng buồn ghê gớm. Giờ tôi chỉ biết giải khuây như vậy, bởi vì từ lúc cùng hắn bên nhau, đừng nói bơi lội, ngay cả bóng rổ tôi cũng chưa sờ được vài lần! Khương Tự bảo rằng tôi chơi bóng quá đẹp trai khí chất nên muốn giữ chặt tôi, không cho tôi ra ngoài dụ dỗ người khác. Đệch!Thứ cảm xúc ngọt ngào xen lẫn cay đắng, ai hiểu nhiên nhiều khi tôi quá ngứa tay, nếu bị hắn lải nhải dông dài làm phiền, tôi sẽ hôn hắn. Hôn ngang tàng thô bạo, hôn đến hắn không biết trời trăng gì, hôn cho hắn đồng ý với những yêu cầu muốn chơi bóng, muốn bơi lội, muốn thụt Bi-a của tôi. Những lúc như vậy đôi má Khương Tự ửng hồng, ánh mắt mê ly, cứ thế rơi vào hoang mang, thảng thốt. Tôi muốn gì cho đó, đòi gì có đó… Cái này gọi là gì nhỉ? Phản manh? ** Công hay làm nũng thụ, giờ thụ làm nũng lại hôn môi này quả nhiên vô địch, lần nào cũng trúng. Tuy nhiên phải chú ý rằng, ừm, đừng hôn hắn cương lên…Chớ hỏi vì sao tôi biết chuyện gần đây tôi nhận ra ngày càng khó thuần phục hắn, hơn nữa hắn vẫn luôn khuyến khích tôi ra ngoài cùng hắn thuê nhà. Tôi dùng lời lẽ chính đáng từ chối, Khương Tự không vui, ném cho tôi biểu cảm lạnh lùng; tôi còn phải ngồi năn nỉ hắn, thật khi tan học, tôi đến thư viện mượn sách, vừa hay gặp được đàn chị làm bên chi đoàn, chúng tôi tán gẫu trong chốc chị nói chi đoàn đang bầu ban cán sự cho nhiệm kỳ mới, hỏi tôi muốn tham gia không. Kỳ thật tôi đã năm hai rồi, sang năm là năm ba nhưng mấy cái đoàn đội gì đó tôi chưa từng quan tâm đến. Ngay cả danh xưng chức vụ hay những ban cán sự mới vào tôi cũng chẳng quen, thế nên đành phải nói lời từ chị liền mắng tôi, nào là sa lầy mất chí hướng, nào là không có động lực, nào là có trai quên mẹ rồi…“Đệch, chị à chị bớt nói lại giùm em.” Việc tôi và Khương Tự bên nhau vốn chỉ vài người biết, đột nhiên đàn chị trở nên thần thánh tối cao, ở trong thư viện phán một câu xanh rờn trước mặt công chúng như vậy khiến tôi có chút bồn xưa tôi thẳng như thước kẻ, giờ nhờ mồm của chị mà cả thế giới biết tôi cong mẹ nó đến lúc tôi hứa tôi thề tôi bảo đảm rằng việc làm ban cán sự đoàn cũng long trọng như chuyện sinh con cưới hỏi thì đàn chị mới nện giày cao gót lộp cộp rời mượn sách xong bèn trở về ký túc xá, bật máy tính lên đánh vài ván Dota thì điện thoại mắt nhìn, là tin nhắn của Khương Tự. Hắn hỏi tôi ăn cơm không, tôi thì đang quẩy nhiệt quá, thêm vào việc hắn làm mặt lạnh hai ngày khiến tôi hơi khó chịu, vì thế không thèm nhắn luôn. Tôi mang headphone lên, tiếp tục đắm trong thế giới của mình...Lúc định thần lại, máy tính đã đen bà già, cúp điện?!Cởi headphone xuống, tôi thấy ngón tay Khương Tự còn đang chọc ở nút nguồn máy tính, hắn lạnh lẽo nhìn tôi. Bấy giờ tôi mới phát hiện ký túc xá ngoài chúng tôi ra không còn người nào thầm than vãn, thằng đầu bò Lý Minh này, biết Khương Tự đến mà cũng không nhắc nhở một tiếng sao. Thiệt tình anh em như con cằc!Hoặc có báo động rồi, mà tôi không nghe…Tôi căng da đầu, cố tình lộ ra một nụ cười quyến rũ “Sao anh lại tới đây ~”

bạn trai bệnh kiều của tôi