Kho truyện Boylove ngốc manh tổng hợp hay nhất - Page 1. TruyenFullVn.Net. HOME; THỂ LOẠI. Truyện teen; Fanfiction; Thể loại: ngốc bạch ngọt, cưới trước yêu sau, lạnh lùng công, ngốc mạnh thụ. Tình trạng truyện: (Hoàn) 14 chương. Tác giả: Huỳnh Dạ. 120618 [offgun] Đã từng là Truyện: Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai? Tác giả: SuMonster098, SM098 Thể loại: hiện đại, xuyên thư, có tí thương trường. Văn án vip. Phóng khoảng và tùy ý, Kiên cường và định kiến. Ai cũng nói Hạ Lam mắc bệnh công chúa? Mà cho dù anh ta có không ngốc đi chăng nữa, nhưng tổng tài nói anh ta ngốc, anh ta phải ngốc, nói anh ta si, anh ta liền si, nói anh là phụ nữ anh ta cũng phải là phụ nữ. Ai bảo một người là tổng tài, một người chỉ là khuôn vác thôi đâu. "Thằng ngốc, mày bị đuổi việc." Đăng Truyện; Home; Ngôn Tình; Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai? Đề Cử . Đọc Truyện Theo Dõi (0) 6.9/10 trên tổng số 10 lượt đánh gi Truyện; Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai? Chương 30; Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai? Chương 30. Bữa tối lãng mạn kết thúc lãng xẹt, và bởi vì một số lí do không tiện nói ra nên Văn Minh để lái xe đưa Hạ Lam về nhà. Cậu ta vẫn đi suốt đêm hôm đó, thế nên công Những Giai Điệu Ngốc Nghếch Thời Thơ Ấu Tập Ep 47B/ep 21B/ep 22A/ep 22B/ep 47A. 09:05. Kiểm Lâm Rob Nhà Ái Quốc. Tổng công ty Viễn thông MobiFone - Địa chỉ: Số 01 Phố Phạm Văn Bạch, Phường Yên Hòa, Quận Cầu Giấy, Thành phố Hà Nội. 2qZouJd. Cao tầng tập đoàn Trịnh gia hôm nay triệu tập một cuộc họp khẩn cấp. Tất cả những cổ đông nắm trong tay số lượng cổ phần lớn đều được tham gia, còn những vị không liên quan dĩ nhiên không phận sự miễn vào!Văn Hóa hiển nhiên không thuộc vào hàng ngũ bô lão có N % cổ phần. Thế nên lúc này hắn đành lén lút chui vào phòng chủ tịch của ông nội Trịnh, nhân lúc không có ai mà ngồi thử trên chiếc ghế nóng êm ái trong giác hạnh phích từ mông truyền tới khiến cúc hoa hắn hơi co lại. Sung sướng thật! Sự sung sướng lúc này không thể tả lại bằng bất kì lời lẽ hoa mỹ nào hết. Văn Hóa chỉ biết, nó còn làm hắn cảm thấy thỏa mãn còn hơn cả khi làm tình! Và đảm bảo sau này, khi ôm được Hồng Ngọc trong tay cũng không thể khiến hắn vui vẻ đến chung người đẹp cũng chỉ là mây bay, tài sản và quyền lực mới là thứ có thể nắm được trong tay, phục vụ cho cuộc sống của hắn sau này!Văn Hóa nhếch khóe môi, xoay nhẹ chân một cái, lập tức chiếc ghế cũng quay tròn, di chuyển tới tận cánh cửa kính trọng lực cách đó không xa mới dừng lại. Từ trên tầng cao nhất của tập đoàn nhìn xuống dưới, từng con người nhỏ bé li ti di chuyển trước mắt hắn. Tất cả bọn họ giống như con sâu cái kiến tùy ý hắn muốn chà đạp thế nào cũng được. Rất nhanh thôi, cái sự "giống như" phía trên kia sẽ trở thành hiện thực. Khi hắn ung dung chiếm được ghế chủ tịch Trịnh gia này rồi, đám người đó thật sự sẽ tự động biến thân thành những kẻ yếu thế, cả đời chỉ còn cách quỳ gối phục vụ cho Văn Hóa mà thôi!Nghĩ tới đây, nụ cười vốn hiển hiện trên khóe môi càng được khắc sâu. Khuôn mặt tinh mỹ với đôi mắt hoa đào ánh lên tia sáng lạnh lùng mà phóng khoáng. Văn Hóa tự tin bản thân hoàn toàn có thể trở thành người thừa kế chính thức. Hắn không tin một con nhãi từ nơi khác tới và một thằng ngốc lại đủ sức đánh bật được một tài năng như hắn. Nhất là khi bây giờ mọi thời cơ đều bị hắn nắm trong tay, và thứ tiện nhân Nguyễn Hạ Lam ấy có chỉ là toàn bất mới nhớ, hình như mọi may mắn của hắn hôm nay đều bắt nguồn từ ngày đó ngày mà Hồng Ngọc quyết định dọn tới nhà ở trên lầu ba nhà hắn. Mặc dù lúc bắt đầu có hơi trắc trở, nhưng sau đó mọi thứ lại đi vào đúng quỹ đạo, Hồng Ngọc tựa như nữ thần bảo hộ cho hắn, đem tất cả số đỏ trong số phận dung hòa lại, đưa đến bên cạnh Văn đầu tiên cô ấy tới, Dung Dung liền bị con khốn Hạ Lam hãm hại phải chuyển đến đến trại hè. Đã vậy ngay sau đó Hạ Lam còn lật mặt, vừa đến công ti lập tức không nhận người. Cô ta tỏ ra vượt trội hơn hẳn, vừa làm việc đã chiếm được sự tin tưởng của toàn bộ công nhân viên. Hắn lúc này chỉ vừa tốt nghiệp trung học, mặc dù khả năng thiên phú không phải ít, thế nhưng không thể so sánh với kẻ đã được đào tạo bao năm như cô Hóa nửa tin nửa ngờ, lúc này hắn đã lờ mờ nghĩ rằng Nguyễn Hạ Lam này chẳng hề đơn giản. Nếu cô ta đơn giản lại có thể yên lặng giả ngốc quấn lấy hắn lâu như vậy hay sao? Lại có thể trong lúc nước sôi lửa bỏng mà tính kế đá được hắn đi ngọt xớt thế sao? Tiếp đến còn cách thể hiện hoàn hảo này ở công ti lại tính là gì?..Thế nhưng hắn cũng lại phân vân, Hạ Lam diễn? Nhưng cô ta thật sự có thể diễn hoàn mỹ như vậy? Có thể làm ra vẻ mặt si tình đó, rồi còn không ít lần quyến rũ lăn giường súng thật đạn thật với hắn nữa chứ? Có thể thật sự nhập tâm đến thế? Vì tình yêu thấy chết không sờn đến thế?.. Nếu là diễn kiểu gì cũng sẽ có sơ suất ít nhiều, và nếu có gì khác lạ, Văn Hóa không tin với giác quan nhạy bén của mình hắn không thể nhận ra..Chính vì thế mà Văn Hóa đi tới một loạt hành động lén lút điều tra cuộc sống trước kia của cô ta, lại dò hỏi người thân cận nhất với cô ta - Hồng Ngọc, sau đó tìm cách tiếp cận Hạ Lam trong công ti... Kết quả thu được đều đi đến một kết luận chung, Nguyễn Hạ Lam trước kia chỉ là phế vật yêu cậu chết đi sống lại, nhưng cuối cùng vì bị Văn Hóa vứt bỏ mà trở nên thay đổi, lột xác hoàn luận này khiến vướng mắc trong lòng Văn Hóa được tháo sạch, mặc dù hận ý với Hạ Lam vẫn còn tràn trề trong lòng, nhưng tâm trí lại không nhịn được mà dâng lên một sự thỏa mãn kì lạ. Vì hắn mà cô ta thay đổi, con gái luôn nặng lòng, vậy thì có phải hắn rất có ảnh hưởng với cô ta? Rất có trọng lượng trong lòng cô ta hay không? Nói thế có nghĩa là sau này...Mọi suy tính và sự vui vẻ đều bị dằn xuống, Văn Hóa có thể đưa ra tình huống giả định, nhưng cũng không thể không đối diện với sự thật rằng Hạ Lam đang lấn át hắn. Nếu không thể đường đường chính chính đối đầu, vậy thì Văn Hóa cũng không ngại tìm cách sắp xếp một cơ hội như vậy!Hắn nhờ bố Trịnh tìm cách móc nối với những cổ đông lớn trong tập đoàn, cùng nhau họpkínphân tích tình hình cụ thể. May mắn thay cả Trần Trụi và Sân Siu đều có chung ý tưởng với hắn, ngay khi nghe hắn đề cập đã đồng ý chung thuyền. Văn Hóa không phải con cá nhỏ ngây thơ, hắn biết cái gật đầu của cả hai kẻ này đều không xuất phát từ lòng chính nghĩa, trong lòng những con cáo già này đều đã có âm mưu, những âm mưu thâm độc giăng ra chỉ đợi hắn lỡ chân sa vào. Định rằng bẫy cho hắn lên ngôi, sau đó hợp tác tìm cách khiến hắn chịu đủ khổ chứ gì?Xiết chặt nắm tay, Văn Hóa kéo cao khóe môi. Lợi dụng? Là ai lợi dụng ai còn chưa biết được đâu. Có chút xíu cổ phần nhỏ nhoi mà muốn hợp lực làm "chim sẻ phía sau"? Muốn mơ tưởng cũng nên có điểm tựa một chút biết chưa?Sắp xếp xong xuôi công cuộc hợp tác, Đào Nương liền gọi điện thông báo cho hắn một tin "thú vị". Văn Hóa nhìn thấy ảnh và video ngay trên bàn của bà, mặt không tự chủ tối sầm. Đó đều là tài liệu AV của hắn và Nguyễn Hạ Lam! Khốn khiếp!Là kẻ nào lén quay lại lúc hai người họ ân ái?Cái này nếu để Hồng Ngọc nhìn thấy.. Không biết cô ấy sẽ nghĩ gì? Có khi nào sẽ cho rằng hắn chỉ là thứ ghê tởm, cướp vợ của anh trai, thác loạn, dùng nửa thân dưới để suy nghĩ.. Hay không?Văn Hóa nghiến răng căm hận, bàn tay không nhịn được xiết chặt. Trong đầu hắn lóe ra khuôn mặt của một người, và hiển nhiên người này khiến hắn chẳng thể nào vui nổi!Nguyễn Hạ Lam? Là do cô ta làm?Phải rồi, chắc chắn chỉ có cô ta mà thôi! Đúng là thứ đồ biến thái, sở thích mà cô ta sở hữu cũng thật kinh tởm! Quay lại những hình ảnh này không phải điều gì đáng lên án cho lắm, nhưng điều kiện tiên quyết phải là cả hai bên đều đồng ý và cái.. vẻ mặt cùng với biểu cảm của cô ta cũng không được tởm lợm đáng ghê rợn đến mức này!Hừ, quỷ xấu xí! Khẩu vị nặng như vậy lúc xem lại không thấy nhục nhã hay sao?Văn Hóa nhăn trán tua nhanh video, rõ ràng là phimnóngnhưng một chút rục rịch dưới thân cũng không xuất hiện, thứ cảm xúc duy nhất của hắn bây giờ chỉ là cảm giác buồn nôn dâng đầy cổ họng. Vội vã tắt màn hình, Văn Hóa uống vội hớp nước để đè nén sự khó chịu đang trào dâng như thác lũ. Vì sao cô ta gửi thứ này cho mẹ hắn? Lẽ nào cô ta đúng là kẻ có tâm lý vặn vẹo, yêu không được nên muốn đạp đổ? Thấy hắn cùng Hồng Ngọc đẹp đôi, ghen tị nên muốn ra tay phá hoại? Nhưng chính Hạ Lam đã mở miệng quyết tuyệt cắt đứt taonf bộ quan hệ với hắn rồi còn gì? Đã thế cô ta còn mạnh miệng ám chỉ rằng chỉ lừa gạt hắn thôi cơ mà? Hay.. Ý đồ thật sự của cô ta lúc này là muốn cảnh cáo, nếu hắn còn dám "tỏa sáng" ở Trịnh gia, cô ta nhất định sẽ có cách triệt để hạ bệ hắn trên thương trường?"Sao vậy?" Đào Nương lo lắng nhìn Văn Hóa, vẻ mặt đan xen nhiều thứ cảm xúc, nhưng nhiều nhất chính là vui vẻ " Con khó chịu à? Khó chịu thì đừng xem!""Ai gửi cho mẹ?" Văn Hóa ngả lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần "Với mục đích gì?""Con không cần biết!" Đào Nương nhếch môi cười lạnh "Con chỉ cần biết chuyện này nhất định có lợi cho con!""Có lợi?" Văn Hóa ngạc nhiên trừng mắt "Mẹ nói gì vậy? Nó đủ sức hủy hoại toàn bộ tương lai của con thì có!""Con trai ngốc, chỉ cần thế này..."Chuyện sau đó giống như tất cả mọi người đều biết, ảnh và video được tung ra ngoài, trở thành chủ đề hot ai nấy đều quan tâm. Dĩ nhiên gương mặt cả hai nhân vật bị bôi mờ, nhưng nhân vật nữ lại được "ưu ái" giữ lại những đặc điểm đặc biệt ví như mái tóc, nốt ruồi son đỏ chói.. Lại thêm danh tiếng thối nát trai nào cũng ôm sẵn có, chuyện Nguyễn Hạ Lam cắm sừng chồng ngốc nhanh chóng lan xa, bay khắp mọi nơi. Nó tạo thành làn sóng dữ dội và mãnh liệt một phát hất tung Hạ Lam, khiến cô ta từ một kẻ đang trên đà leo lên tuột dốc không phanh. Cổ đông trong công ti cũng theo đó phản đối người thừa kế danh tiếng không tốt, gây áp lực khiến ông nội Trịnh bắt buộc mở một cuộc "cạnh tranh công bằng".Văn Hóa ngẩng đầu cười lớn, công bằng? Hay cho hai chữ công bằng!Nguyễn Hạ Lam nghĩ cô ta đủ sức ganh đua với cậu hay sao?Một tháng là quá ngắn để chuẩn bị cho một cuộc chạy đua nước rút, đã vậy thông tin này còn bị Văn Hóa vây lại, không đến được tay Hạ Lam. Một kẻ thân cô thế cô, trong thời gian ngắn ngủi không ai trợ lực có thể làm lên kì tích? Ha ha, dù là ai có thể cũng nhất định không phải Nguyễn Hạ Lam này! Văn Hóa ngửa đầu cười lớn, niềm vui thích vặn vẹo trên khuôn mặt điển trai khiến ai nhìn thấy cũng phải lạnh gáy. Hắn nheo mắt, xiết chặt bàn tay mềm mại của mình, quyết tuyệt và âm xem lần này ai mới là kẻ xem lần này ghế gia chủ sẽ thuộc về ai!*REENNGGGGGG!Văn Hóa đang cười hạnh phúc bỗng dưng bị tiếng điện thoại cắt ngang. Hắn ngưng cười, nghiêm túc chỉnh lại quần áo. Đây là phòng chủ tịch, điện thoại ở đây là của riêng ông nội Trịnh. Ông Trịnh bình thường rất nghiêm cẩn, số điện thoại của ông không phải thứ có thể tùy tiện cho đi, nếu không phải đối tác đặc biệt hoặc những người có quan hệ cực kì tốt, nhất định không thể liên hệ Hóa nhíu mày, sự tò mò xen lẫn chút ác ý thôi thúc, hắn vươn tay, không hề do dự nhấc máy!"Chào ông Trịnh!" Bên đầu dây xuất hiện giọng nam ấm áp dễ nghe cực kì "Cháu không làm phiền ông chứ?""Xin chào!" Văn Hóa dịu giọng, giả trang đứng đắn "Tôi là thư kí của chủ tịch, hiện chủ tịch đang có một cuộc họp quan trọng, không thể nghe điện thoại!""Vậy sao?" Người bên kia có vẻ thất vọng, trầm xuống không ít "Thế tôi xin phép gọi lại sau...""Cuộc họp sẽ kéo dài rất lâu!" Văn Hóa nhanh chóng chen ngang "Anh cứ thông báo tên tuổi và công việc, ngay sau khi chủ tịch ra ngoài tôi sẽ thông báo lại!""Cái này..""Chuyện quan trọng không thể nói?" Văn Hóa nghi hoặc "Vậy anh để lại tên tuổi, tôi sẽ bảo ngài chủ tịch ưu tiên gọi cho anh trước!""Tôi là Ngọc Thái của bệnh viện TL! Thật ra chuyện cũng không quá quan trọng, cậu chỉ cần báo cho chủ tịch, đại thiếu gia cậu ấy..."*Sau đề nghị của bác sĩ chính, Văn Minh lập tức được sắp xếp cho nhập viện khẩn cấp! Cậu ta là bệnh nhân "đặc biệt" của ML, thế nên dĩ nhiên sẽ có đãi ngộ khác hẳn người thường, phòng vip gì gì đó là điều quá bình thường có vài vấn đề vướng mắc nên cả ba người không ra ngoài mà gọi đồ ăn trưa vào phòng bệnh. Trần Duy ngồi cạnh cửa sổ vừa ăn uống vừa thăm dò bên ngoài, Văn Minh im lìm trên giường, còn Hạ Lam được "ưu ái" ngồi ngay đối diện cậu ta. Thực đơn món ăn của mỗi người đều là tự chọn, nên lúc này - khi Hạ Lam nhìn thấy khay đồ ăn thanh đạm của Văn Minh - cô không nhịn được rùng mình một cái. Bạn nữ nào đó của chúng ta thuộc loại hình động vật ăn thịt thế nên khi thấy đồ ăn chay kinh niên của bạn nam đối diện mới không kiềm chế được cảm giác sợ hãi. Cũng may thân thể này của cô không đau không ốm cũng không bệnh tim, nếu không suốt ngày phải ăn uống kiêng khem kiểu kia chắc Hạ Lam khổ chết!"Cố gắng lên cục cưng.." Hạ Lam dùng gương mặt cảm thông sâu sắc, vỗ vai Văn Minh nhỏ giọng an ủi "..Sau ngày mai là tha hồ sung sướng rồi, muốn ăn gì liền ăn nấy, khỏi lo lắng ảnh hưởng!""Phẫu thuật chưa làm sao cô biết không cần lo?" Văn Minh để thìa đũa trên tay xuống, cười mỉa mai "Khả năng thành công thấp đáng thương, khi nãy chính cô cũng xem giấy chứng nhận rồi đó!""Ôi giời lo hão!" Hạ Lam cười khẩy, cậu là nam chính thì chết làm sao được? Mà dù có chết tác giả cũng có cách khiến cậu quay lại thôi! Ai bảo quy luật của thế giới này là nhân vật chính chết, hết truyện chứ?"Nhưng mà này, kí xong rồi sao tôi vẫn phải ở đây?""Cô muốn ra ngoài kia cho đám phóng viên quay chụp à?" Trần Duy cười khẩy, tự nhiên xen vào. Bàn tay vẫn còn cầm đũa của anh ta đưa lên, hảo tâm chỉ cho cô khung cảnh hỗn loạn phía dưới "Bọn họ đánh hơi được tin tức về cuộc phẫu thuật rồi, đang rình rập ở cổng đấy!""Liên quan gì đến tôi?" Hạ Lam bĩu môi, cự lại "Tôi cũng không phải người có danh tiếng gì, hình như trợ lý Duy coi trọng tôi quá rồi!""Thích thì ra mà xem!" Trần Duy tiếp tục công kích "Không bắt được cá to thì tóm tạm con săn sắt.. Chuyện đó còn chưa lắng hẳn đâu, và đám phóng viên thì chẳng bao giờ chê tin không hót!""Nói vậy.. Hạ Lam không thích ở cạnh chồng à?" Văn Minh dọn dẹp qua loa bát đũa trên bàn, cậu ta chống tay dưới cằm, khẽ chuyển ánh mắt mờ ám nhìn sang phía cô, giọng nói cũng mềm như nước chảy "Khoảng ba mươi phút nữa bác sĩ Thái sẽ tìm vợ để trao đổi đó, thê nên.. Ngoan ngoãn ngồi yên ở đây đi!""Trao đổi?" Hạ Lam ngạc nhiên nhắc lại, dường như khi Văn Minh bật ra cái tên đặc biệt này, cô lập tức tiến nhập trạng thái kích động. Và dĩ nhiên sự kích động ấy không thể thoát khỏi cái nhìn tinh tế của hai người còn lại trong phòng. Bọn họ đồng loạt nhíu mày, đôi mắt đều tối đi như thể đang suy nghĩ chuyện gì quan trọng. Hạ Lam!Đồ ngu này!Cứ nhắc đến anh ta một cái lập tức cuống lên là thế nào?Hạ Lam, mày là nữ cường đấy, tự chủ tí đi!Hơn nữa theo điều tra có thể khẳng định đến 70% đó không phải Đăng Khoa rồi. Tiếp xúc xong tỉ lệ tăng vọt 100% thì cô nên làm sao bây giờ? Anh ta giống Đăng Khoa như vậy, cái túi da đẹp đẽ ấy chỉ cần xuất hiện lập tức khiến Hạ Lam xao động. Chẳng lẽ cô lại vì thế mà cố chấp xem anh ta là kẻ thay thế?"Có chuyện gì mà trao đổi với tôi? Trần Duy ở đây làm mô à?""Tôi đâu phải vợ cậu Minh?" Trần Duy nhấn mạnh từ vợ, hàm ý mỉa mai sâu sắc "Cô có giấy đăng kí hẳn hoi, tôi làm sao so sánh được mà dám tranh gặp bác sĩ Thái với cô chứ?"Nói như thể anh đang ghen ấy nhỉ!" Hạ Lam ngửi thấy mùi dấm chua đậm đặc, không để ý vẻ mặt mất vui của Văn Minh mà đùa dai "Nếu trợ lý Duy muốn, chỉ cần thông báo một tiếng tôi liền hai tay dâng chồng lên cho anh!""Nói linh tinh gì đó?" Văn Minh lườm qua, lạnh giọng "Anh dạo này cũng biết đùa quá nhỉ?""Xin lỗi cậu Minh!" Trần Duy hừ mũi, sau cũng không thèm nhìn Hạ Lam nữa "Cậu Minh, có chuyện này tôi muốn bàn thêm với cậu..""Chuyện gì?" Văn Minh vẫn ném cái nhìn cảnh cáo sâu sắc tới chỗ Hạ Lam, tựa như lời cô vừa nói ra là một tội lỗi vô cùng lớn là đùa thôi mà, cậu có cần nghiêm trọng hóa vấn đề thế không? Hơn nữa giữa chúng ta vốn chẳng có gì, nếu người khác muốn cậu thật tôi cũng không có khả năng đem dâng cậu cho người ta đâu mà lo!Hạ Lam bĩu môi, ngồi bên cạnh nghe họ chuyện trò. Tự dưng trong đầu nảy sinh một ý tưởng kì quái.. Lẽ nào bạn Minh và bạn Duy thật sự.. Thế nên khi bị cô đụng đến tim đen mới vội vàng cuống quýt lên thế kia?Haha, chắc không phải đâu, hoặc có phải cũng chỉ là bạn Minh phải thôi ý. Trần Duy người ta một lòng hướng nữ chính, lấy đâu ra tình yêu cho nam chính nữa!"Tôi muốn tìm thêm một y tá riêng đáng tin cậy cho cậu.." Trần Duy hơi suy tư, sau cùng cũng vẫn quyết định nói ra ý tưởng của mình "Dù sao sau ngày mai cũng không thể nhờ được cô ta!""Y tá riêng?" Văn Minh nhíu mày, đôi mắt đen nhánh lộ ra vài tia nghiền ngẫm. Phía bên kia Hạ Lam vẫn giữ nguyên nụ cười nhếch môi mờ ám, tựa như đã nghĩ ra chuyện gì đó thú vị lắm vậy. Hừ, con cáo già này, rốt cuộc cô lại có sáng kiến gì đây? "Bây giờ còn chưa sắp xếp xong? Vậy Trần Duy, tôi xin hỏi giờ này anh định đi đâu tìm một kẻ đáng tin cậy?""Hi~ Chẳng phải người đó cậu có sẵn rồi sao?" Hạ Lam dường như chỉ chờ có thế, đợi Văn Minh vừa dứt câu đã nhảy vào chen ngang "Hồng Ngọc vẫn đang đợi cậu ở Trịnh gia kìa!""Hồng Ngọc?""Phải! Đã trả lương!" Hạ Lam ngây ngô cười, tươi như thể hoa mới nở sau mưa " Ô kìa Thầy Duy, sao sắc mặt thầy kém như vậy? Tìm được người rồi mà không thấy vui hay sao?""..."* Chương nàychưaeditbetagìnênđọcsạncứcồm cộp, mng thấycâucúcógì thiếu lô gic, không tự nhiên thì comgópýchotasửanhaaaa*Đãsửa, mng vôđọclạixem thế nào nhé 😂😂😂 Toàn thân đau mỏi tới không ngờ, Hạ Lam chớp chớp mắt tỉnh lại!Đúng vậy!Là tỉnh lại!Hơ hơ, cô mới vừa từ cõi chết trở về!Đáng sợ quá, mình bị một đống thuốc nổ làm cho tanh bành mà vẫn còn sống được? Không hiểu có bị rụng cái chân cái tay nào hay không?Mở mắt ra, nơi này quả nhiên là phòng bệnh. Giường nhỏ trải ga trắng toát, rèm cửa trắng, sơn tường trắng, đến cả nền đá hoa cương cũng trắng đến phát sợ! Khiếp quá! Thế này khác gì trù ẻo người ta, chưa chết đã cho vô nhà tang đâu?Thiếu gì màu để thể hiện sự sạch sẽ chứ? Các vị sơn màu vàng nhạt hoặc rèm cửa xanh lam vân vân gì đó thì sẽ chết sao?Xung quanh không hề có máy móc trợ lực hay y bác sĩ gì đó, Hạ Lam ngạc nhiên nhìn lại một lần nữa.. Đúng! Nơi này ngoài cô với cái giường đơn sơ này thì hoàn toàn không có gì khác!Người ta là tiểu thư Hạ gia một tay che trời đấy, làm sao có chuyện bố mẹ cô ném cô vào nơi tồi tàn thế này để dưỡng thương chứ? Hay lúc đó Tịnh Nhi ở đấy, thấy cô chưa tử nạn nên vội đưa cô đến chỗ này?Ây, không thể nào!Nhà họ Vi giàu kém gì nhà cô đâu, Tịnh Nhi còn hoang phí chẳng thua gì mình nên chắc chắn không thèm tiết kiệm mấy đồng viện phí!Thế rốt cuộc tình huống lúc này là thế nào? Một kẻ vừa bị phát nổ không chết lại có thể nằm yên vô sự trong một phòng bệnh thiếu thốn dường này?Thử động đậy tay một chút, không ngờ lại có thể cử động tốt! Cô tiếp tục động động chân, cũng được luôn mới tài! Ngoắc ngoắc bên vai và cổ, linh hoạt vô cùng!Ngồi dậy xem xem, ơ hơ.. ngồi được luôn nè!Hạ Lam nhún vai tự đắc, tỏ ý bản thân đúng là siêu nhân, khả năng chống chọi đã đạt mức bom nổ không sây sát! Cô chậm rãi xuống giường, đi tới cửa muốn gọi người vào hỏi cho rõ tình hình một chút. Nhưng sau đó đột ngột phát hiện ra một chuyện vô cùng thú vị Cô được xưng tụng là tường thành ngàn năm, vậy.. hai quả tưng tưng trên ngực này là ở đâu ra?Ối mẹ ơi!Có phải bom nổ không chết liền giúp người ta tiến hóa không vậy? Cái này ít nhất cũng phải đến 101cm! Ngực khủng như này đi đứng quá khó khăn! Còn eo này, sao nhỏ dữ vậy, cô tập võ bao lâu nên trên eo cũng có vài khối cơ cơ mà? Niềm tự hào của cô chạy đâu mất tiêu rồi?Mông này sao tự dưng mẩy quá vậy? Chân thì dài mướt mát miên man, tay nuột nà trắng nõn, mặc dù lòng bàn tay cũng có vài nốt chai sần nho nhỏ, nhưng này tính gì so với bàn tay võ học của cô?Mái tóc.. tóc Hạ Lam chỉ chớm vai và nhuộm màu nâu cơ mà, mái tóc xơ cứng dài qua thắt lưng đủ màu sắc diễm lệ như gà trống này của ai?Ơ ơ ơ..Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?Cái gì đây?Hạ Lam sống lại, nhưng lại không phải sống trong chính thân thể của cô? Bảo sao cô có thể cử động bình thường, cũng thoải mái đi lại. Bảo sao cô gặp nguy hiểm dường ấy mà cha mẹ không hề xuất hiện, Tịnh Nhi cũng không đưa cô đến bệnh viện hạng nhất chữa trị. Bảo sao..Uhuhu... Đấy, biết ngay mà, làm gì có chuyện bom nổ không chết chứ? Hạ Lam, mày quá ngây thơ rồi!"Hạ Lam, cậu tỉnh rồi à?" Cánh cửa Hạ Lam chưa kịp đẩy ra đã có người khác thay cô mở. Hạ Lam im lặng đứng nhìn, chỉ thấy người vừa bước vào là một mỹ nhân lạnh lùng băng gái ấy cao tầm mét 7, toàn thân ba vòng còn chuẩn hơn cả siêu mẫu chuyên quảng cáo đồ lót! Khuôn mặt càng không cần nói đến, mắt bồ câu long lanh, mũi nhỏ hồng xinh xắn, môi tựa cánh anh đào, làn da mượt như dao.. Hoàn mỹ!Cơ mà vẫn không thể bằng thân thể này của mình nha, haha, xem đi ngực đây bự thế này cơ mà!"Sao vậy? Ngẩn người gì thế?""Tôi không sao!" Hạ Lam gật đầu, lui lại vài bước cho mỹ nhân đi. Chậc, thân thể này cũng tên là Hạ Lam, trùng hợp dữ ta! Ây, giờ không phải thời điểm nên nghĩ lung tung đâu, trọng điểm bây giờ là tìm cách giải quyết kìa!Cô bị nổ tanh bành như vậy nhất định là đã chết rồi, không hiểu lí do gì tự dưng lại chiếm được thân xác người này. Vậy linh hồn người này đâu rồi? Đã chết hay vẫn còn ở đây đợi cô ngủ liền đi ra đoạt xá?Tiếp theo cô nên hành xử như thế nào? Giả bộ không biết gì? Mất trí nhớ? Ngây ngô.. Kiểu đó có lộ liễu lắm không? Nhỡ bị phát hiện là yêu quái chiếm xác người khác liệu có bị pháp sư trừ ma đến tiêu diệt hay không?Thực chất Hạ Lam chả sợ pháp sư gì đó đâu, nhưng cô đường đường là một linh hồn chính trực, vì cứu N người nên mới hi sinh. Nay tự dưng bị pháp sư bắt, phong ấn ngàn năm không cho luân hồi gì đó thì thật oan uổng lắm!"Sao tự dưng tôi lại ở đây ấy nhỉ? Không thể nhớ nổi!""Cậu đấy, đã bảo đừng đi chơi đêm rồi mà không nghe!" Mỹ Nhân không vui kéo cô xuống giường thân tình khuyên bảo "Xem đi, giờ cả người gầy rộc, tinh thần xuống dốc, đến cả quả bóng cũng tránh không nổi!""Haha.." Cười trừ là chân lí! Hạ Lam tiếp nhận dạybảo, trong lòng thầm suy xét. Chủ nhân thân thể này là loại người gì vậy? Đi chơi đêm đến gầy cả người?Ây gô, nhìn lại cái bộ ngực 101cm thế này, Hạ Lam cảm thấy tường thành của mình trước kia có lẽ nên gọi là suy dinh dưỡng hạng nặng!"Mà.. Trịnh Văn Minh đúng là ngốc thật à?" Mỹ Nhân đột nhiên bật ra một cái tên, theo đó tiếng thở dài tiếc hận cũng càng sâu sắc "Anh ấy đẹp như vậy.. Hạ Lam, cậu làm vợ anh ấy cũng nên đối tốt với anh ấy một chút!""Cái gì?" Trịnh Văn Minh? Này chả phải nam chính trong bộ truyện cô vừa mới xem một nửa sao hả? Còn ngốc thật với ngốc giả nữa chứ? Đùa nhau à?.."Mình vẫn không thể hiểu nổi cậu Hạ Lam ạ!" Mỹ Nhân tiếp tục thở dài, đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn xa xăm "Vì sao cậu yêu Văn Hóa lại đi kết hôn với Văn Minh?""Cô.." Còn Văn Hóa? Ahaha, nhất định là cô đang mơ! Hạ Lam nuốt nước bọt N lần, thật lâu mới khó khăn lên tiếng "Cậu không phải là Hồng Ngọc đấy chứ?" "Mình là Hồng Ngọc đây!" Mỹ Nhân gật đầu nhìn cô nghi hoặc "Cậu sao vậy Hạ Lam? Từ nãy đến giờ cư xử lạ quá!"Hồng Ngọc?Hơ hơ, cái này nhất định là trùng hợp nối liền trùng hợp thôi! Còn nếu không thì bạn Mỹ Nhân trước mắt này dám chắc trăm phần trăm bị ảo luôn! Cái kiểu đọc truyện xong mơ ước được làm nữ chính, sau đó tự phân vai diễn cho người bên cạnh ấy..Đúng! Đúng! Chính là như thế!Vậy thì khả năng cao chỗ này là bệnh viện tâm thần nè, và cái thân thể "Hạ Lam" cô đang mang cũng là một thành viên trong đó. Chậc, bệnh nhân tâm thần tinh thần kém phát triển nên dễ dàng bị thôn tính. Linh hồn nguyên chủ bị cô đánh bật rồi chiếm xác luôn!Đáng tiếc cho mấy người đẹp, ai nấy đều thần kinh không được ổn định.."Ê, làm gì mà lâu thế?" Cửa phòng tiếp tục bật mở, khuôn mặt phụ nữ trung niên nhăn nhó thò vào. Hạ Lam có thể thấy được người này mặc áo blu trắng, có lẽ là y tá hoặc bác sĩ gì đó "Gọi người cũng mất ngàn năm thế à? Phòng y tế không phải công viên đâu mà tâm sự!""Dạ, cô Duyên!" Mỹ Nhân Hồng Ngọc gật đầu nhu hòa, nụ cười trên môi nhếch lên ngọt ngào tựa mật, ai nấy nhìn đều phải thích mê "Chúng em sẽ ra ngoài ngay ạ!" "Đi! Đi! Đi!" Tất nhiên aiở đây không bao hàm Duyên sama, cô dứt khoát xua tay đuổi vịt không thương tiếc "Hết giờ học rồi, về nhà mà nằm!""Vâng!" Hồng Ngọc kéo tay Hạ Lam, lách qua người béo mầm cô nương chặn cửa, nhanh chóng rời khỏi "Chúng em chào cô ạ!"Hạ Lam vẫn đang chìm trong suy tính bị người kéo ra khỏi cửa phòng. Đón chờ hai người phía ngoài là một hành lang dài rộng cực kì, những dãy lớp học san sát và vài sinh viên đang lục đục trở dậy, cất sách vở ra khỏi lớp. Thì ra nơi này không phải bệnh viện tâm thần, đây là trường học..Trường học..Trường học..Hạ Lam trợn mắt nhìn tên trường Đại học Hê Hê khắc thật to trên biển hiệu ngoài cửa, lại nghĩ đến một loạt những sự việc vừa xảy đến khi nãy. Cô phải dựa vào tường một lúc để tự bình ổn lại tâm trạng bản thân. Sau đó, Hạ Lam nhìn trời, thống khổ oán than Mẹ kiếp! Thế giới của cô làm quái gì có trường đại học nào lấy cái tên phế vật như vậy! Đây đích xác là trường học của nữ chính nữ phụ trong !Chẳng lẽ đây đúng là trong sách?Nhưng.. Làm thế qué nào mà linh hồn cô chui được vào sách vậy trờiiiii???*Thêm 1 bộ xuyên thư nữa 😂😂😂 "Xác định tôi giống như anh trai cô? Không phải là người khác?" Lâm Hạo Vũ chưa từ bỏ ý định hỏi. "Hiện tại tôi lại cảm thấy anh có điểm giống cha tôi rồi, dài dòng như vậy! Mau lái xe, á..., bữa tiệc lớn đang đợi chúng ta!" Phương Tử Ninh liếc mắt trừng hắn một cái. Lâm Hạo Vũ bất đắc dĩ giúp cô đeo dây nịt an toàn. Nếu như coi hắn là anh trai, sao lại để cho hắn hôn cô? Đúng là cô gái ngu ngốc mà! Xem ra muốn cho cô mở mang đầu óc, thật là một nhiệm vụ khó khăn, nhưng cũng rất có tính thách thức, nếu tiếp nhận thách thức, điều kiện đầu tiên, hắn không nên bị cô làm cho tức giận phải nổi điên. Hắn có thể đợi, đợi cô lớn lên, đợi cô tiếp xúc tình yêu, đợi cô hiểu rằng hắn yêu cô say đắm. Hắn sẽ khiến cô từ từ thành thục về mặt tình cảm, bây giờ cô còn nhỏ, hắn cần gì phải lo lắng? Phương Tử Ninh nghiêng người nhìn Lâm Hạo Vũ lái xe, Ắc! ngay cả khuôn mặt nhìn nghiêng cũng đẹp trai đến như vậy! "Tại sao không nói chuyện?" Dừng ở đèn đỏ, Lâm Hạo Vũ quay đầu hỏi. Cô ấy tuyệt đối không phải là cô gái có cá tính yên tĩnh. Vừa quay đầu lại, hắn liền đối diện đôi mắt mở to của Phương Tử Ninh đang nhìn hắn tràn ngập vẻ tán thưởng. Chẳng biết đến khi nào, chủ nhân của đôi mắt to này mới có thể biết ngượng ngùng, xấu hổ? "Lúc lái xe nhìn anh rất nghiêm túc, rất đẹp trai!" cho tới bây giờ Phương Tử Ninh chưa hề keo kiệt lời khen tặng dành cho người khác. Đẹp trai thì thế nào? Cô thật chính là thiếu đầu óc mà xem hắn như anh trai. Bất quá, không sao, có một ngày, hắn nhất định sẽ nắm giữ được trái tim cô. Lâm Hạo Vũ nói thầm ở trong lòng. "Cha, cha có thể gọi cho giáo viên của con không, nói con bị bệnh, cần xin nghỉ bệnh một tuần?" Ăn cơm tối xong, Phương Tử Ninh cùng cha chào hỏi. "Con bị bệnh gì?" Ba Phương thả lỏng tờ báo trong tay, khẩn trương hỏi. "Đúng nha, con có bệnh gì? Tại sao không nói cho chúng ta biết?" Mẹ Phương cũng lo lắng hỏi. "Con bị bệnh tương tư" Phương Tử Ninh trịnh trọng nói. "Con gái của cha cuối cùng cũng được người ta coi trọng!" Ba Phương thở phào nhẹ nhõm, lại bắt đầu cười giỡn. "Người nào gặp xui xẻo vậy, lại coi trọng em gái tôi?" Anh trai Phương Tử Ninh, Phương Lâm cũng tới chọc cô. Nói thật, em gái của hắn cũng là một mỹ nhân, chỉ tiếc đầu óc quá ngốc nghếch, mơ hồ. Cô thường đem sự quan tâm đặc biệt của người khác dùng danh nghĩa bạn bè để giải thích, cho nên rất nhiều chàng trai không chịu nổi mà phải thay đổi mục tiêu. Bởi vì yêu cô, quả thật chính là tự mình chuốc lấy cực khổ! "Con đối với hoa anh đào Nhật Bản mà mang lòng tương tư" Phương Tử Ninh không chịu nổi mà rống to. "Sư Tử Cái Hà Đông thức dậy rống thật đúng là lợi hại." Phương Lâm ngoáy ngoáy lỗ tai nói. "Đứa trẻ chết tiệt này, muốn hại mẹ con điếc tai à?" "Một câu thôi, cha có giúp con gọi điện thoại cho giáo viên hay không?" Phương Tử Ninh hỏi, trong câu hỏi mang hơi hướng xã hội đen. "Con tiết kiệm đủ tiền rồi sao? Hơn nữa con đi một mình chúng ta cũng không yên tâm." Ba Phương bắt đầu nghiêm chỉnh lại. "Tiền không thành vấn đề." Cô đã tìm được người có thể lường gạt, hơn nữa người ta còn phải đi cùng với cô! "Bằng không, để Phương Lâm cùng đi với con, như vậy cũng tốt" Mẹ Phương cũng nói, vẻ mặt cười giỡn, dù sao bà vẫn là không yên lòng để con gái một thân một mình ra nước ngoài. "Cùng anh trai đi xem hoa anh đào? Vậy con tình nguyện ở nhà nhìn các bức tường còn hơn." Phương Tử Ninh vừa nói vừa nhìn Phương Lâm làm mặt quỷ. "Con có bạn cùng đi không?" Ba Phương lại hỏi. "Có a! Cha chỉ cần giúp con gọi điện thoại xin nghỉ là được rồi, những việc còn lại không cần cha mẹ lo lắng." "Bạn bè của con có thể tin cậy được không?" Ba Phương lại hỏi. "Trăm phần trăm có thể tin, cha yên tâm, cha." Phương Tử Ninh ngáp một hơi, chuẩn bị lên giường đi gặp Chu công. - - - - - - - - - - - "Chào buổi sáng. Tối hôm qua ngủ ngon giấc không?" Phương Tử Ninh vừa bước ra khỏi nhà, đâm sầm vào Lâm Hạo Vũ đang đứng trước mặt. "Chào buổi sáng. Anh không cần phải đi làm sao?" Phương Tử Ninh kinh ngạc, Sao Lâm Hạo Vũ sáng sớm lại xuất hiện ở trước mắt cô. "Tôi tới đưa cô đi học." Lâm Hạo Vũ mở cửa cho Phương Tử Ninh lên xe. "Tôi còn chưa ăn sáng đấy." Phương Tử Ninh lên xe, được voi đòi tiên nói. "Vậy bây giờ chúng ta đi ăn sáng" Lâm Hạo Vũ khởi động xe, đi thẳng. Tới công viên, Lâm Hạo Vũ dừng xe lại. Sáng sớm, trong công viên có mấy cụ già đang tập dưỡng sinh, còn có một số người đang tập thể dục, rất náo nhiệt. "Trong công viên có bữa ăn sáng sao? Ăn lá cây hay là ăn không khí?" Phương Tử Ninh một mặt bước xuống xe, một mặt hài hước hỏi. Lâm Hạo Vũ không để ý tới câu nói có vẻ chế nhạo của cô, từ ghế sau lấy ra một cái giỏ trúc. Hắn một tay xách giỏ trúc, một tay kéo Phương Tử Ninh hướng về ghế đá dưới gốc cây đi tới. "Món gì thế?" Nhìn thấy hắn xách theo giỏ trúc, Phương Tử Ninh hưng phấn hỏi. Kéo cô ngồi xuống, Lâm Hạo Vũ mở nắp giỏ trúc, phía trên có một cái khăn ăn. "Oa, bánh ngọt chocolate, còn có bánh dẻo đậu đỏ!" bên trong giỏ trúc bày ra các loại đồ ăn, Phương Tử Ninh vui vẻ vươn tay muốn lấy một cái bánh, lại bị Lâm Hạo Vũ gạt tay ra. "Sao thế?" Phương Tử Ninh nổi giận hỏi. Cản trở cô hưởng thụ thức ăn ngon, người như thế một loạt giết không tha! "Giáo viên không nói với cô, muốn ăn cái gì trước tiên đều phải rửa tay sao?" Lâm Hạo Vũ đưa khăn giấy ướt cho đôi mắt mèo đang thèm ăn ở trước mặt lau tay sạch sẽ. "Tôi chỉ biết không khô là không sạch, ăn rồi mới tính" Tay vừa được tự do, Phương Tử Ninh lập tức tấn công về hướng về phía giỏ thức ăn Ngồi dưới tàng cây, tận hưởng làn gió xuân đang nhẹ nhàng thổi, hít thở không khí trong lành, ngắm nhìn những bông hoa mềm mại nở, nghe tiếng chim hót trong trẻo, thật là dễ chịu, điều quan trọng nhất – là được thưởng thức phẩm vị trần gian. Ai! Cuộc sống hưởng thụ không phải là như thế này sao? "Tại sao anh không ăn?" Phương Tử Ninh thấy Lâm Hạo Vũ đang nhìn mình ăn như hổ đói, hỏi. "Tôi đã ăn rồi." Lâm Hạo Vũ mở ra lon coca đưa cho cô. Phương Tử Ninh đem miếng bánh cuối cùng nhét vào miệng Lâm Hạo Vũ rồi mới đưa tay nhận lấy lon cola. Uống một hớp cola, nuốt nốt miếng thức ăn còn lại trong miệng, sửa lại đầu tóc, Phương Tử Ninh mới phát giác khóe miệng Lâm Hạo Vũ có dính chút bơ. Theo trực giác, cô cúi đầu xuống, vươn đầu lưỡi màu hồng, lau đi chút bơ dính ở khóe miệng hắn Lâm Hạo Vũ bị động tác của cô khiêu khích, tâm trí liền rối loạn. Hắn hít một hơi. Sau đó nâng gáy cô lên, trước khi môi của cô kịp rời đi, hắn liền đem làn môi đỏ mọng đó ép trở lại, dẫn dắt cô khơi ra nhiệt tình, toàn bộ trút vào trong miệng cô. Ừ! Mặc dù đồ ăn sáng có vị rất ngon, nhưng so với Lâm Hạo Vũ thì thua kém rất nhiều. Cô tuyệt đối không cần để ý đến việc thay đổi khẩu vị. Lâm Hạo Vũ buông môi cô ra, tiếp đó khóe miệng lại ấn xuống hôn cô một lần nữa rồi mới đỡ cô ngồi thẳng dậy. "Tôi cảm thấy so với đồ ăn, môi của anh còn có vị ngon hơn." Phương Tử Ninh nói với vẻ mặt kinh người. "Cô không phải muốn tôi biểu hiện dáng vẻ rất vinh hạnh đi?" Lâm Hạo Vũ đã bị đánh bại. "Không cần. Tôi chỉ nói thật mà thôi." Ăn xong bữa ăn sáng, Phương Tử Ninh mới giật mình. Oái, mình còn phải đi học. Vừa nhìn đồng hồ đeo tay, Ắc, không ổn rồi. "Chết, muộn học rồi!" Cô hốt hoảng đứng lên, đem đồ vật thu dọn lại. "Bây giờ trễ rồi, cũng hơn 10'" Chỉ lo nhìn cô, Lâm Hạo Vũ cũng quên cả thời gian. Ở bên cô, khiến hắn có thể quên đi tất cả! "Không đi học nữa, trước mặt mấy chục người trong lớp học mà đi trễ, thật là thật mất thể diện." Trước mặt mấy chục bạn học, mất thể diện là chuyện nhỏ, hậu quả nghiêm trọng không thể tưởng tượng mới là chuyện lớn. "Ai! Cũng đã trễ rồi, không có gì là mất thể diện cả." Lâm Hạo Vũ dụ dỗ, lừa gạt . "Tôi không muốn đi, tiết học thứ nhất, thầy giáo Cao nổi tiếng nghiêm khắc, để cho ông ấy bắt được đi học muộn, tôi sẽ bị phạt. Tôi không muốn dọn dẹp nhà vệ sinh." Trước kia thấy rất nhiều bạn học bị thầy Cao phạt dọn dẹp nhà vệ sinh, chưa xảy ra với mình, nên cô cũng chỉ biết cười, hiện tại thời thế thay đổi, vừa nghĩ tới mình sắp giống như bạn học. Cô đánh chết cũng không đi. "Dọn dẹp nhà vệ sinh?" Lâm Hạo Vũ không khỏi nhớ lại lúc mình đi học thì những chuyện như phạt dọn dẹp nhà vệ sinh vẫn thường xảy ra, không nghĩ tới biện pháp này cho đến nay vẫn tiếp tục sử dụng, hơn nữa còn rất có tác dụng. "Anh giúp tôi gọi điện thoại cho giáo viên, nói anh là anh tôi, cho ông ấy biết tôi bị bệnh, muốn xin nghỉ." Nghĩ tới nghĩ lui, hiện tại chỉ có thể dùng thủ đoạn này, hi vọng có tác dụng. "Được rồi." Lâm Hạo Vũ cưng chiều cười. Lâm Hạo Vũ lấy điện thoại di động ra, Kêu phương Tử Ninh nói mã số. "Xin chào, thầy là thầy Vương sao? Chuyện như thế này, Tử Ninh nhà tôi có chút không khỏe, cần xin nghỉ một buổi sáng…. vâng , vâng . . . . . . Làm phiền Thầy. . . . . . Hẹn gặp lại." "Thầy Vương không hỏi anh là ai sao?" Phương Tử Ninh khẩn trương nhìn Lâm Hạo Vũ, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, không lẽ xin nghỉ lại thuận thuận lợi như vậy? "Không có." "Kỳ lạ, trước kia nếu có bạn học nào gọi điện thoại xin nghỉ, thầy nhất định sẽ hỏi liên tục, chỉ sợ là học sinh giả mạo cha mẹ gọi điện thoại đến" Có một giáo viên quá thông minh như thế thật là khổ cho những học sinh như cô. Lâm Hạo Vũ vỗ vỗ đầu của cô, bất đắc dĩ thở dài một hơi. "Cũng đúng thôi, bởi vì lần đầu tiên tôi xin nghỉ, cho nên thầy Vương mới có thể đáp ứng dễ dàng như vậy, tôi luôn luôn là học trò ngoan." Phương Tử Ninh một mặt thu dọn đồ đạc, một mặt tự lẩm bẩm. Lâm Hạo Vũ dùng ánh mắt hoài nghi liếc cô một cái. "Tôi thề, những lời Tử Ninh tôi vừa nói đều là sự thật." Phương Tử Ninh giơ tay lên nói. "Tôi phải đi làm." Lâm Hạo Vũ đứng lên. "Anh không vui phải không?" Phương Tử Ninh xách giỏ trúc đi theo sau hỏi. "Không có." "Tôi bảo đảm, sau này sẽ không nhờ anh giúp tôi nói dối." Người ưu tú như Lâm Hạo Vũ, chẳng lẽ chưa bao giờ nói dối sao? Ừ, có vẻ như anh ta đang có chút tức giận. "Lên xe thôi." Lâm Hạo Vũ sau khi lên xe, nhìn Phương Tử Ninh nói. "Anh đi làm, tôi lên xe anh làm gì, tôi muốn ở lại chỗ này chơi." Phương Tử Ninh đem giỏ trúc bỏ vào trong xe, lấy ra bọc sách của mình. Khó có được nửa ngày rảnh rỗi, cô phải suy nghĩ kỹ xem sẽ làm những gì. "Lên xe." Mặt Lâm Hạo Vũ lạnh lại, lặp lại câu nói lúc đầu. "Lên xe thì lên xe, sao lại dùng cái giọng điệu này nói chuyện với tôi?" Phương Tử Ninh lầu bầu. Bình thường hắn nói chuyện với cô rất ôn hòa, bây giờ âm điệu đột nhiên trở nên lạnh lẽo, dội vào tai cô thật không dễ chịu chút nào. Bởi vì Văn Minh rất cao nên áo sơ mi của cậu ta cũng rất dài. Hạ Lam vừa mặc vào người liền có cảm giác như mình khoác item váy sơ mi dài đang hot ở thế giới của cô. Lại lấy thắt lưng ở áo choàng tắm buộc ngang eo mình. Nhất thời cả người có cảm giác tươi mới, năng động hơn nhiều. Đã vậy hương thơm nhè nhẹ quẩn quanh này còn rất dễ chịu, tinh thần vốn xuống dốc của cô được đẩy tăng lên không hành lang dài vẫn còn chìm trong tĩnh lặng, hình như chưa có người làm nào tỉnh dậy làm việc hết. Còn mấy vị trong nhà hôm qua đi dạ tiệc về muộn nên chắc chưa có ai thức đâu. Yên tâm với suy đoán của mình, Hạ Lam nhón chân đi xuống tầng dưới. Nào ngờ chân vừa tới nơi, sát khí đã ào đến làm cô vội vã nhảy sang bên né tránh. Đáng tiếc thân thể này thiếu linh hoạt vô cùng, dù Hạ Lam cảm giác được, cũng dùng tốc độ lớn nhất của mình để trốn qua nhưng vẫn không thể vòng ôm thật lớn ập đến, ác ý xiết chặt lấy thân thể mềm mại của Hạ Lam. Bàn tay lớn đầy nam tính như có như không chu du trên khuôn ngực dinh dưỡng đầy đủ của cô. Hạ Lam rùng mình, có xúc động muốn đấm phát chết luôn kẻ này. Song chợt nhận ra đây không phải thế giới của cô, và trong chỉ có duy nhất một kẻ dám công khai làm vậy với nguyên chủ Nam phụ hắc ám Trịnh Văn Hóa!Người thứ ba lên sàn rồi!Hạ Lam nuốt nước bọt nhuận khí, cô khẽ đẩy cùi chỏ vào một điểm yếu hại trên bụng Văn Hóa. Chỉ thấy kẻ phía sau hít một hơi khí lạnh sau đó lập tức buông tay đầu hàng "Hạ Lam cục cưng! Em giận anh hôm qua không đón em sao?""Hửm?" Hạ Lam khoanh tay quay người lại, Văn Hóa ăn đau vừa ôm bụng vừa chậm chạp ngồi xuống bậc thang. Ồ, đúng là gen tốt!Anh em nhà này cùng cha khác mẹ nhưng ai cũng đặc sắc hết trơn!Nếu anh trai nam chính hoàn mỹ 10 phần thì Văn Hóa cũng phải được tới 8,9 phần chẳng ít. Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan hoàn chỉnh không thừa không thiếu cái gì. Hơn nữa người này còn khá hơn Văn Minh ở đôi mắt. Nếu như mắt của nam chính thuần một màu đen u ám thì mắt của Văn Hóa lại là sắc nâu sáng. Vì hắn ta là kẻ đa tình lả lướt nên cái nhìn mang mấy nét phong quang, đào hoa bắn ra bốn phía."Nhưng em cũng không thể trách anh được!" Cơn đau ở bụng qua nhanh, Văn Hóa vịn thành lan can trở dậy giải nếu không vì ông còn chưa lấy được quyền thừa kế, ông thèm đứng đây dây dưa nịnh nọt mày sao?Đã ngu ngốc còn dám làm cao! Đợi đi, sau này ông nhất định hành mày sống không bằng chết!"Hôm qua anh gọi di động báo cho em, nhưng em lại để quên ở chỗ Hồng Ngọc!""Thế à?" Nhắc đến tên nữ chính, giọng nói của Văn Hóa mềm đi mấy phần. Hạ Lam nheo nheo mắt đánh giá cảm xúc của cậu trai trước mắt, chỉ thấy trên khuôn mặt đẹp treo một nụ cười giả trá không nhập mới yêu tên này chết đi sống lại!Nhìn là biết cha nội này phong hoa tuyết nguyệt, bụi nào cũng rúc qua rồi. Nguyễn Hạ Lam can đảm dính vô hắn không sợ bệnh mà chết hay sao?Ừ, ít ra cũng tìm được tung tích điện thoại. Hôm qua cô còn tưởng nguyên chủ nghèo đến mức không có xiền sắm lấy con máy cùi cơ. Nhưng để quên ở chỗ Hồng Ngọc là thế nào? Chẳng lẽ hôm qua cô ngất sau đó nữ chính cầm giùm đồ, lúc về liền quên? Nói vậy chắc hẳn là.."Tối hôm qua anh đi tiệc cùng Hồng Ngọc?""Chuyện này.." Văn Hóa à ừ không biết nên nói sao cho phải. Cuối cùng vì tương lai thừa kế tập đoàn đành phải xuống nước đẩy chủ đề "..Hạ Lam, anh chỉ yêu có em! Hôm qua là gấp gáp quá nên đành nhờ cô ấy đi chung, bọn anh hoàn toàn không có gì!""Ừm!" Chụy sắp tin rồi!Nhưng mà kệ, chẳng liên quan gì đến cô hết!Hạ Lam lãnh đạm gật đầu quay người rời đi khiến cho Văn Hóa đứng cạnh đó sửng sốt trợn mắt nhìn theo. Bình thường cô ta cũng giận dỗi nhưng chỉ cần dỗ dành tí tí là xong, hôm nay tự dưng khó nhằn thế là thế nào?Chẳng lẽ lạt mềm buộc chặt với mình? Hay tối qua.. muốn nhưng mình không có nhà nên bực bội? Ừ, nhìn kĩ mới thấy, bộ ngực no đủ hôm nay còn không bị bó buộc, hai đầu nhũ hồng hào thấp thoáng sau túi áo sơ mi. Dâm phụ này.."Hạ Lam!" Văn Hóa vươn tay kéo cô lại, lập tức da tay vốn non mịn của cô nổi một tầng da gà thật dày. Hạ Lam nhịn xuống xúc cảm muốn đánh người, tự an ủi bản thân chính là kẻ kiên nhẫn và bao dung nhất thế giới. Mấy chuyện vớ vẩn không tốn sức lực không hao sinh mệnh này cô chịu được!Thuần thục kéo cô vào ngực mình, Văn Hóa nhỏ giọng thì thầm ám muội "Chúng ta tới phòng anh đi, được không?""Đi làm gì?" Hạ Lam cười lạnh xem Văn Hóa diễn trò quyến rũ đầy tình thú. Chị đây làm đại tổng tài bao lâu, đi dạ tiệc không biết bao nhiêu lần, bị đàn ông vây quanh ca ngợi không biết bao nhiêu câu.. thứ công phu mèo cào của chú tính là gì?Không xi nhê cục cưng ạ!"Sao không lên phòng của em ấy?""Mới có một đêm không gặp, Hóa nhỏ đã nhớ em rồi!" Thấy cô không động, Văn Hóa dám chắc đã thành công 8 phần. Đợi chút nữa làm xong xuôi nhất định hắn sẽ yêu cầu Hạ Lam để hắn tới công ti giải quyết công việc. "Phòng của em gần phòng thằng nhãi kia thế, anh không thích!""Nhưng hôm nào cũng ở chỗ anh rất nhàm chán.." Hạ Lam khéo léo xoay người ra đối mặt với Văn Hóa. Khoảng cách giữa hai người thu hẹp rất nhanh "..Lên phòng em thử một lần, thế nào?""Được, theo em hết." Văn Hóa mỉm cười, không tiếc lời khen ngợi "Cục cưng, hôm nay em thật thơm.."Vậy là hai người lại kéo ngược nhau lên tầng ba. Hạ Lam phân vân đi sau Văn Hóa trong lòng tự ý sầu não thay cho hắn ta. Hahah, đồ trên người cô mặc đều là đồ của Văn Minh đó. Khen anh trai thânyêucủa mình thơm, khẩu vị nặng quá mức! Vui vẻ cười phía sau người, Hạ Lam giữ nguyên ý định chờ đợi xem hắn ta mở cửa nào sẽ nhào ngay vào đó. Dù gì gần phòng nam chính cũng có những hai cái cơ. Một cái bên cạnh và một cái đối diện..Hơn nữa, điều quan trọng nhất là cô chẳng có cái chìa khóa nào trong tay hết. Hi vọng bạn Hóa thân thiết với nguyên chủ sẽ được nguyên chủ ưu ái đánh thêm cho một cái!Văn Hóa đi phía trước thấy cô lừng chừng mãi không qua liền mất kiên nhẫn. Trạng thái hòa hoãn khi nãy tiêu biến đi quá nửa, hắn lục tung túi quần của mình lên, cuối cùng cũng rút ra chùm chìa khóa lớn, tra vào ổ, vặn cạnh một tiếng. Cánh cửa vốn dĩ đóng im ỉm trước mặt hai người cuối cùng cũng bật ra, một thế giới mới xuất Lam nheo nheo mắt, là căn phòng nhỏ nằm ngay sát cạnh chỗ của Văn Minh. Vậy còn mấy phòng bên cạnh này là gì? Nơi ở của ai khác trong nhà ư? Hừm, dù sao cũng không phải chuyện của cô, tạm thời tìm được chỗ ở của mình trước đã! Chậc, ngay bên cạnh chỗ Văn Minh mà cũng không biết, làm cô mắc công ngược đãi bản thân ngủ ghế dài một đêm, ê hết cả người."Từ từ!" Hạ Lam thấy cửa vừa hé, một nửa bàn chân của Văn Hóa bước đến bậc liền lập tức lao lên "Anh, em phát hiện mình đến ngày! Hẹn anh khi khác!""Cái.. Cái gì?" Văn Hóa giật mình nhìn khóa trên tay bị giật đi mất, người cũng lao vào phòng đá bay hắn ra ngoài rồi thuần thục chốt cửa cánh cửa nâu sậm đóng ruỳnh một cái ngay trước mắt, tâm lí bất mãn liền nảy sinh trong đầu Văn Hóa. Đường đường là người chuẩn bị thừa kế Trịnh gia cao cao tại thượng, vậy mà con khốn hạ cấp đó lại dám từ chối mình?Khốn khiếp! Đợi xem sau này ông xử mày thế nào!"Này! Em không thể làm như thế..""Anh nói đúng!" Hạ Lam haha cười, sau khi tháo xong chìa khóa phòng mình khỏi chùm chìa khóa lớn của Văn Hóa liền hé cửa ra. Khuôn mặt cậu trai vừa nhăn nhó tức giận lập tức giãn ra không ít. Nhóc con vẫn nghĩ chị đây phải làm theo ý chú à? Đừng mơ! "Chìa khóa của anh em không được phép lấy! Nè, trả!""Này, Hạ Lam! Nguyễn Hạ Lam! Cô ra đây cho tôi! Ai cho phép cô làm vậy? Cô.."Sao lại không?Chị đây chẳng ưa chú, muốn đối xử thế nào với chú chả được! Nhất là khi Văn Hóa này còn là kẻ bỏ đá xuống giếng chẳng ra gì. Nếu ngay từ đầu hắn ta không tán một người yêu một người, chấp nhận kết hôn với Nguyễn Hạ Lam thì nguyên chủ cũng đâu đến nỗi khổ sở như là đã nhọ còn gặp Sở Khanh, tác giả khốn khiếp cũng thật độc ác! Thấy người ta là nữ phụ liền ngược người ta lên bờ xuống ruộng!Nhẹ nhàng thở ra, Hạ Lam nhìn chìa khóa trên tay cười như hoa nở. Xem, ít ra cái phòng này mới đúng là phòng dành cho người này! Bày trí không tính là tinh xảo nhưng có đầy đủ toàn bộ đồ đạc, giường lớn đệm êm, ga gối sạch sẽ, bàn trang điểm, tủ quần áo, cây xanh nho nhỏ.. Chạy đến tủ quần áo cấp tốc tìm đồ chíp mặc vào, cửa tủ vừa hé, lập tức một đống quần áo tràn hết ra ngoài, rơi như muốn đè chết người mở!Hạ Lam hốt hoảng tránh thoát, cái người này sinh hoạt cá nhân kiểu gì đây không biết? Có tí quần áo cũng không gấp gọn gàng được! Xem cô đi kìa, ngày xưa đồ mặc phải nhiều như trung tâm mua sắm mà cái nào vào cái nấy, treo gọn gàng trật tự vô cùng! Rốt cuộc cũng tìm được trong đống hổ lốn mấy cái đồ nhỏ, Hạ Lam miễn cưỡng treo lên người. Cô không thay áo sơ mi của Văn Minh ra, bởi mùi hương quần áo của nguyên chủ thật sự quá khó ngửi. Để mặc núi quần áo lả tả trên mặt sàn, Hạ Lam đi tới giường lớn ngã xuống, ngay lập tức mùi nước hoa nồng nặc xông lên!Éc, cái quái gì thế này?Ga giường thôi có cần khoa trương thế không hả giời? Kiểu này lại mất công đem đi giặt rồi! Ngồi bật dậy, cô sợ hãi mở tung cửa sổ ra, ai ngờ ánh sáng bên ngoài vừa tràn vào, một thân hình cao lớn mảnh mai cũng lọt trong tầm mắt. Văn Minh tự mình đi tới chỗ giặt đồ, mặc dù người làm trong nhà nhiều vô số kể, nhưng đại thiếu gia lại phải thân chinh đi vò mấy bộ quần áo cũ nát! Hạ Lam nhìn từng khớp tay xinh đẹp chỉ phù hợp đánh đàn dương cầm lăn lộn trên từng thớ vải xanh đỏ. Nhíu mày xem lại, đó chẳng phải quần áo hôm qua cô mặc đi học hay sao? Tắm xong vứt trong phòng Văn Minh, không ngờ cậu ta đi giặt đồ lại "tiện tay" giúp đỡ mình luôn!Không hiểu cảm xúc trong lòng là gì, Hạ Lam vô thức nhìn kĩ người con trai này hơn một chút. Người ấy đứng giữa ánh sáng nhàn nhạt đầu ngày, lãnh đạm mà cô đơn làm công việc của mình một cách đầy say mê. Gió nhẹ khe khẽ thổi khiến làn tóc mây đen nhánh bay lên, mơn trớn gò má thanh xuân mịn màng. Bức tranh đơn giản này cuốn hút khiến cô không thể rời mắt, mãi đến khi từ sau lưng Văn Minh xuất hiện một người, Hạ Lam mới bừng tỉnh lại!Văn Hóa giống như ác quỷ đến từ địa ngục, nghênh ngang tiến đến chỗ Văn Minh. Hắn ta dùng sức thật mạnh, đá lên lưng Văn Minh khiến cậu yếu nhược ngã xuống đất. Toàn bộ quần áo vừa giặt xong đều bị tung ra, bụi bẩn bám đầy lên đó. Như có thù hằn từ kiếp trước kéo đến tận kiếp này, Văn Hóa thấy cậu ngã như vậy còn chưa đủ, tiếp tục đưa chân đạp xuống thêm vài cái nữa. Mãi đến khi Văn Minh không còn chút động đậy kháng cự nào nữa mới thỏa mãn rời Lam xiết chặt nắm tay khiến cho móng tay đâm sâu vào thịt, mùi máu tanh nồng khe khẽ lan tỏa làm dịu cái đầu không hiểu vì sao lại nóng lên của cô. Chỉ thấy Văn Minh vốn nằm yên lặng lập tức ngồi dậy, khuôn mặt trắng bệch vì đau đớn, nhưng đôi mắt đen sậm lại đong đầy ý cười kì hốt hoảng dụi mắt nhìn Minh đang cười!Đúng thật là cậu ta đang cười! Một nụ cười quá mức gian trá!Gì.. gì đây? Cái thế giới biến thái này là thế nào? Ai đó mau cho tui trở về nhà đi!* Đau buồn thay, nam chính không chỉ ngốc, còn bị M M M Minh M =

truyện tổng tài ngốc nghếch của nhà ai